**********
Chương 99 ƯM...NÓNG QUÁI
Anh đang lướt xem email thì cảm thấy một trận khô nóng, đáng chết! Là lò sưởi được mở mạnh quá à.
Nghe thấy mấy tiếng gõ cửa, anh mở lời nói: “Vào đi.” Đóng lại máy tính xách tay, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Vận Nhi đang mỉm cười.
“Muộn thế rồi, còn chưa đi nghỉ à?” “Anh Thừa Tiêu, em có chuyện muốn bàn bạc với anh”
Lạc Vận Nhi bước đến gần Lục Thừa Tiêu, sau đó đặt một tấm phong bì trước mặt anh.
“Đây là cái gì?” Khắc chế cảm giác khô nóng toàn thân, anh nhíu mày nhìn Lạc Vận Nhi.
“Đây là tiền thưởng cuộc thi, em đã nhận được rồi, tiền ở trong phong bì này là em trả lại cho anh Thừa Tiêu, tiền viện phí và phí chăm sóc lần trước đều là do anh trả, em cũng ngại dùng tiền của anh, đồng thời cũng sợ chị Văn Ninh biết được sẽ hiểu nhầm, vì thế mới làm một danh sách, trả hết số tiền này lại cho anh"
Lục Thừa Tiêu đẩy phong bì lại trước mặt Lạc Vận Nhi, “Em bị thương là do anh, vì thế khoản tiền này, em không cần trả lại.”
Lạc Vận Nhi giả vờ đáng thương vô tội, chớp chớp đôi mắt lóng lánh ngập nước, “Nhưng anh Thừa Tiêu, em thấy anh dạo này không nói chuyện với chị Vãn Ninh, em tưởng rằng hai người đang cãi nhau, em nghĩ một phần nguyên nhân cũng là vì em, em rất xin lỗi, nhưng em lại không giúp được gì, vì thế.” "Vì thế em định vạch ranh giới với anh?” Lục Thừa Tiêu không khỏi bật cười, "Em không cần phải cảm thấy áy náy, anh và cô ấy vốn dĩ không hề tồn tại bất cứ tình cảm nào, không nói chuyện với nhau cũng là bình thường, em không cần phải vạch ranh giới với anh, chuyện giữa anh và cô ấy không liên quan đến em.
"Nhưng em thực sự rất lo cho chị Vãn Ninh, chị ấy đang mang thai, hy vọng anh Thừa Tiêu có thể đối tốt với chị ấy nhiều hơn, chủ động nói chuyện với chị ấy, như thế không tốt sao?” Lạc Vận Nhi đi qua bàn gỗ lim, cảm xúc có chút nhấp nhô lên xuống, cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Tiêu đang đứng lên, khẽ lộ ra nụ cười, “Anh Thừa Tiêu, nếu như nguyên nhân chính khiến chị Vãn Ninh không vui đúng là vì em, vậy em sẽ chuyển ra ngoài, căn phòng em thuê hồi trước vẫn chưa đến hạn đâu, bây giờ cũng đã nhận được tiền thưởng cuộc thi, em có thể sống một mình.” “Anh không cho phép” Anh nhíu chặt ấn đường, chìa tay khẽ giữ lấy hàm dưới cô ta, “Nhìn anh.” “Anh Thừa Tiêu..” Lạc Vận Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh nhìn em như thế, em...em sẽ Cô ta có thể nhìn ra được dược tính đã nổi từ trong mắt của Lục Thừa Tiêu, xem ra thuốc kích thích đã có hiệu quả rồi!
Lạc Vận Nhi nhân lúc Lục Thừa Tiêu đang nhìn thẳng vào mắt cô ta, tay phải của cô ta giả vờ đụng phải ly cà phê còn chưa uống hết được đặt ở trên bàn một cách vô ý, sau đó giơ tay khẽ dùng sức...!
Cà phê còn thừa lại ở trong ly bị đổ hết lên cái đùi trắng nõn của cô ta...!“Ưm...nóng quá!” Cô ta hoảng sợ kêu lên.
Nghe thấy tiếng hét hoảng sợ, Lục Thừa Tiêu lập tức thả bàn tay đang nằm lấy hàm dưới của cô ta ra, nhìn theo tầm mắt cô ta...!“Ưm, rát quá đi mất!”Lạc Vận Nhi mềm nhũn hai chân, cơ thể liễu yếu đào tơ cứ thế dựa vào lồng ngực anh.
Lục Thừa Tiêu nhìn cặp đùi đỏ ửng của cô ta, giơ tay bế ngang cô ta lên, bế vào nhà tắm ngay bên cạnh phòng đọc sách, đặt cô ta vào trong bồn tắm, sau đó dội nước lạnh lên cặp đùi đỏ ửng.