Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 98: Anh Thừa Tiêu Là Em








**********
Chương 98 ANH THỪA TIÊU, LÀ EM
Về đêm.

Lục Thừa Tiêu vẫn ở trong phòng đọc sách xử lý việc công ty, văn kiện sắp được xếp chồng thành một ngọn núi nhỏ.


Anh vẫn về hai góc của chiếc mũi cao thẳng, sau đó ấn vào máy điện thoại bên cạnh, mỗi tối anh đều có thói quen uống cà phê.

Nhưng hôm nay lại không có ai mang đến.

“Mang một ly cà phê lên đây” Máy nội bộ được kết nối xong, anh lập tức cất lời phân phó.

“Vâng, thiếu gia.

Mẫn Mẫn xoay người đi vào nhà bếp, tay nắm chặt lấy bình thủy tinh nhỏ, do dự rất lâu, nấu xong bột cà phê, đổ cà phê vào trong cốc.

Cô rầu rĩ nhìn bình thủy tinh trong tay lần nữa, “Vì bố mẹ, vì em trai, mình chỉ có thể làm như vậy, xin lỗi thiếu gia, xin lỗi thiếu phu nhân.


Mẫn Mẫn rót những giọt chất lỏng trong suốt từ trong lọ thủy tinh vào trong ly cà phê nóng hồi, sau đó bưng cà phê đi lên lầu.

Không ngờ tới, mọi cử chỉ động tác của cô đều được hoàn thành dưới sự giám sát của Lạc Vận Nhi.

Trước khi Mẫn Mẫn đi vào phòng, cô hít thở sâu mấy hơi, sau đó giơ tay gõ lên cửa phòng đọc sách.

"Cốc cốc cốc...!“Vào đi.

Sau khi Mẫn Mẫn nhận được sự cho phép, cô bưng ly cà phê đi vào phòng, đặt ly cà phê lên chiếc bàn gỗ lim sang trọng.

“Tình hình dạo gần đây của thiếu phu nhân như thế nào?” Lục Thừa Tiêu hỏi thăm Mẫn Mẫn đứng bên cạnh.

Mẫn Mẫn đối với sự quan tâm đột ngột mà Lục Thừa Tiêu dành cho Diệp Vãn Ninh, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lại cảm thấy vui mừng thay cho Diệp Vãn Ninh từ tận đáy lòng, "Dạo này ăn nhiều hơn một chút so với bình thường, sắc mặt cũng tốt hơn, bác sỹ nói chỉ cần chăm sóc thiếu phu nhân chu đáo, thì có thể bình an sinh ra đứa bé." “Ừ, cô ấy cũng đã mang bầu tám tháng rồi, mọi mặt đều phải chú ý hơn, biết chưa?” “Vâng, thiếu gia yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia thật tốt.” Đây là bổn phận của bọn họ, Mẫn Mẫn lại tiếp lời: “Thiếu gia, cà phê đã ở đây rồi, nếu như còn có gì sai bảo, thì gọi máy nội bộ ạ.” “Ừ, đi xuống đi.” Lục Thừa Tiêu không ngẩng đầu, chỉ cầm lấy bút ký tên của mình lên một bản văn kiện.


Nhìn Lục Thừa Tiêu cầm tách cà phê uống mấy ngụm xong, Mẫn Mẫn kh người đi ra, vừa mới đóng cửa phòng đọc sách lại, Lạc Vận Nhi đã sớm đứng ở góc tường đợi cô sẵn rồi.

“Mẫn Mẫn.” Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Mẫn Mẫn trả lời đúng sự thật: “Đã làm xong hết rồi, cô Lạc
Lạc Vận Nhi hài lòng gật đầu, khen ngợi nói: “Lần này cô làm rất tốt, đây là thù lao của cô, cầm lấy mà mua ít đồ cho người nhà cô.” Lạc Vận Nhi trước giờ vẫn rất hào phóng, cô ta rất thông minh, hiểu được chuyện thả con săn sắt bắt con cá rô, một hai trăm ngàn tệ bây giờ sao có thể so được với địa vị, tiền bạc mà vị trí Lục phu nhân mang lai? “Cám ơn cô Lạc” Mẫn Mẫn cất tấm chi phiếu xong, xoay người đi xuống lầu dưới, mới được vài tháng, mà cô đã có gần hai trăm ngàn tệ...cô là mang theo sự hổ thẹn và áy náy để kiếm được số tiền này, vì thế cô không thể...dùng số tiền này!
Nhân lúc thím Lý và những người làm khác ở trong biệt thự đã đi ngủ, Mẫn Mẫn mới viết tiếp nhật ký của ngày hôm nay, kẹp tấm chi phiếu vào trong quyển nhật ký, khóa ngăn kéo lại xong, mới quay trở lại phòng khách, tiếp tục trực đêm.

Khoảng chừng mười phút trôi qua, Lạc Vận Nhi thấy thời gian cũng đã tương đối rồi, giơ tay gõ cửa phòng đọc sách, “Anh Thừa Tiêu, là em, Vận Nhi.”.