Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 203: Mẹ Ơi Xấu Hổ Quá








.

“Ưm...!Tiêu..

Cô bị hôn đầu óc quay cuồng, mái tóc uốn lượn sóng tinh xảo đã trở nên rối loạn, Diệp Văn Ninh vừa nãy vẫn luôn lo lắng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, có điều Sâm Sâm là đứa bé thiên tài, có lúc xử lý việc, còn quyết đoán sáng suốt hơn cả cô! Về điểm này hoàn toàn giống với người đàn ông bá đạo đang ở trước mặt! “Tiêu, không còn sớm nữa...” Kết thúc nụ hôn, cô chủ động giãn cách cự ly với anh, “Ngày mai em còn phải diễn show, hoan nghênh anh đến xem buổi diễn tập nhé!”
Lục Thừa Tiêu gật đầu, giơ tay vén lại mái tóc đã tán loạn sang hai bên của cô, sau đó luyến tiếc nói: “Nghỉ sớm nhé.” “Vâng, anh phải chú ý vết thương, nhớ bảo bác sỹ riêng đến khám lại vết thương, không được chạm nước, uống thuốc đúng giờ, không được ăn đồ cay nóng!” Diệp Vãn Ninh căn dặn một mạch, nhưng sự dặn dò của của cô làm Lục Thừa Tiêu nổi lên nghi ngờ.


“Sao em biết anh có bác sỹ riêng?”
Cô hoảng hốt, sau đó nhanh chóng nghĩ ra đối sách ứng phó, cười lên tiếng: “Người có thân phận như tổng giám đốc Lục đây, sao có thể không có bác sỹ riêng được chứ?”
Lục Thừa Tiêu chỉ cong nụ cười, dựa sát lại hôn nhẹ lên vầng trán cô, “Anh sẽ nhớ rõ lời em căn dặn, bà quản gia nhỏ.” Anh nhìn gò má khế ửng hồng của cô, cười sảng khoái, rồi mới xoay người rời đi.

Đợi Lục Thừa Tiêu rời đi xong, Diệp Vãn Ninh lập tức chạy đến phòng ngủ của Sâm Sâm, “Sâm Sâm, con không sao chứ?” Vừa mới đẩy cửa, liền nhìn thấy Lục Sâm điềm tĩnh ngồi trên giường uống sữa bò! “Mẹ ơi, xấu hổ quá.

Lục Sâm trêu chọc mẹ của mình, rõ ràng là mới được ba tuổi, cứ như người lớn vậy! “Con nhìn thấy hết rồi đó, mẹ và bố hôn nhau.

Diệp Vãn Ninh sửng sốt, “Bố?” “Chẳng nhẽ chú ấy không phải là bố con ạ? Con còn đặc biệt tìm ảnh đó!” Lục Sâm tìm được một bức ảnh của Lục Thừa Tiêu, trong bức ảnh hai người đang công chứng kết hôn...!“Vì thế.

tiếng động lớn vừa nãy, là do con tìm ảnh rồi làm đổ tủ?” “Dạ.


Lục Sâm thành thật gật nhẹ đầu, “Con vội quá mà!" “Vừa nãy con còn lén chạy ra ngoài?” Lục Thừa Tiêu rõ ràng là quay lưng với hành lang, nếu như không phải cậu nhóc lén chạy ra, vậy sao cậu nhóc có thể tin chắc người đó chính là bố cậu? “Chỉ một lát thôi...!Lục Sâm ra hiệu tay, khua chân múa tay nói liên tục, “Con là đang đối chiếu bố mà, nhưng mẹ đừng lo, lúc đó mẹ và bố đang hôn nhau, không nhận ra con đâu!” “Lục Sâm! Con có biết chuyện không thích hợp cho con nít không?” Diệp Văn Ninh nhìn thấy vẻ mặt cười gian của con trai, có chút cạn lời, “Thôi bỏ đi...!dù sao con cũng không hiểu chuyện không thích hợp với con nít là gì...!“Chính là thứ mà em bé không được xem” Lục Sâm giải thích đâu ra đấy! “Lục Sâm, rốt cuộc con hiểu bao nhiêu chuyện?” Diệp Vãn Ninh cảm thấy bản thân sắp phát điên, tại sao cậu bé không thể hồn nhiên ngây thơ giống với đứa trẻ ba bốn tuổi, năm sáu tuổi khác?!
Nhìn bộ dạng sáng suốt của cậu bé, thật đúng là con trai của Lục Thừa Tiêu! “Thế giới của người lớn rất đặc sắc.” Cậu nhóc Lục Sâm lại rất thích tìm tòi, đôi mắt sâu thẳm kia đúng là vô cùng giống Lục Thừa Tiêu! “Rất đặc sắc? Bây giờ con mới ba tuổi rưỡi, mặc dù con sắp lên bốn rồi, nhưng con nên dừng lại ở lứa tuổi chỉ đang biết đùa nghịch thôi.” “Con có đùa nghịch mà.” Lục Sâm tỏ vẻ vô tội cùng cực, “Mẹ ơi, con có chơi đùa! Con đảm bảo!” “Chơi đùa của con chính là con mang hết đống đồ chơi bố Trình Tân và mẹ Nghi Tâm tặng cho con đồng loạt biến thành phố vụn...!” Cũng không biết tại sao Lục Sâm lại có tinh thần tìm tòi nghiên cứu đến vậy, đặc biệt thích dỡ đồ chơi điện, sản phẩm điện tử ra! Trước đây còn chưa rõ ràng, nhưng khoảng thời gian dạo gần đây cậu nhóc lại rất thích! Còn có hứng thủ đối với đá quý! Đúng là cha truyền con nối mà! “Bà cố nói rồi, đây gọi là tinh thần hiếu học.

Lục Sâm cười vô cùng xán lạn.

“Hôm nay con đi gặp bà rồi à?” Diệp Vãn Ninh có chút bất ngờ, “Chuyện lúc nào thế?” Lục Sâm lắc ngón tay, “Là bà cố đến trường mẫu giáo đón con.” “Bà đến đón con?” “Mẹ Nghi Tâm và bà cố đến cùng nhau.

Lục Sâm thành thật nói hết với mẹ, “Bà bảo con nói với mẹ...!“Bà còn nhờ con chuyển lời cho mẹ hả?” Cô vừa đến thành phố T không lâu, chỉ gọi điện thoại cho bà nội mấy lần, bởi vì lịch trình quá dày đặc, còn chưa kịp đến gặp bà, vốn muốn đợi cuối tuần này sẽ đi gặp bà, nhưng không ngờ Nghi Tâm và bà nội lại cùng nhau đi đón Sâm Sâm.

Diệp Vãn Ninh tò mò hỏi con trai: “Bà nội nói gì thế con?" “Bà cố nói bảo mẹ đừng tha thứ cho bố cũng đừng tha cho người phụ nữ kia, chỉ cần là điều mẹ muốn làm, bà cố sẽ ủng hộ mẹ vô điều kiện!” “Mẹ biết rồi.” Diệp Vãn Ninh ngồi xổm xuống, đỡ tủ đồ về lại chỗ cũ.

Lục Sâm rất thông minh rất hiểu chuyện, lập tức đi dép rồi nhặt sách vở và mô hình rơi trên sàn lên giúp mẹ.


Cô giơ tay vò đầu con trai, “Sâm Sâm, ngủ sớm nhé, ngày mai còn phải đi học.

Con có thông minh hơn nữa cũng cần phải nghỉ ngơi, nhanh đi ngủ thôi” “Mẹ ơi...!ngày mai là thứ bảy.” Lục Sâm lập tức chỉnh sửa, mặc dù cậu bé mới ba tuổi rưỡi, nhưng hiểu nhiều chuyện mà những đứa bé cùng tuổi không hiểu được, cậu cũng biết mình là báu vật quý giá nhất của mẹ, là động lực để mẹ cố gắng! “Vậy cũng phải đi ngủ sớm, bây giờ đã 12 giờ rồi, nhanh đi ngủ” Diệp Vãn Ninh nở nụ cười với con trai, “Ngày mai dì Nghi Tâm sẽ đến đón con đấy, ngày mai mẹ phải làm việc, ngày kia mẹ sẽ chơi với con được không?” Cho dù lịch trình của cô rất bận rộn, nhưng cô đều yêu cầu mỗi tuần phải có một ngày nghỉ để ở bên cạnh con trai! “Dạ, mẹ cứ bận đi ạ, không sao đâu.” Cậu nhóc có thể tháo gỡ đồ chơi điện tiêu hao thời gian, dù sao đó cũng là niềm yêu thích của cậu!
Lục Sâm lên tiếng lần nữa: “Mẹ cũng ngủ sớm nhé, chúc mẹ ngủ ngon ạ”
Cậu nằm lại vào bên trong lớp chăn, Diệp Vãn Ninh vén lại góc chăn cho bé, giơ tay vuốt ve gò má con trai yêu thương, “Chúc con ngủ ngon.

Sau đó tắt đèn giúp cậu, điều chỉnh đèn ngủ đến mức thấp nhất, rồi chân nhẹ tay khẽ đóng cửa lại, rời khỏi phòng ngủ.

Đợi đến lúc Diệp Vãn Ninh rời đi, Lục Sâm lặng lẽ lấy ra bức ảnh của Lục Thừa Tiêu, nói nhỏ: “Bố à, lần này bố phải đối tốt với mẹ đấy...!nếu không con sẽ không tha thứ cho bố đâu! Hừ hừ!”.