Anh không kìm được cong nụ cười, kh người cài dây an toàn cho cô, sau đó khởi động máy dần dần lái ra khỏi bãi đậu xe.
“Nhà em ở hướng nào?” Anh lên tiếng hỏi thăm.
“Anh, anh muốn đến nhà em?” Diệp Vãn Ninh sửng sốt, lập tức nhìn cánh tay còn đang rướm máu của anh, “Bây giờ phải nhanh chóng đến bệnh viện mới được, tay anh còn đang chảy máu mà!” “Em đang lo cho anh à?” Anh bật cười.
“Em...!anh, anh là vì em mới bị thương, phải gấp rút tiến hành xử lý vết thương cho anh, nếu không lỡ anh có chuyện gì...!em sẽ rất áy náy rất áy náy”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ nghiêm túc của cô, ý cười bên mỗi Lục Thừa Tiêu càng sâu hơn, cô sẽ rất áy náy rất hổ thẹn! “Nói cho cùng, em vẫn là lo cho anh.
Lục Thừa Tiêu cười tà ác, nhìn dáng vẻ thẹn đỏ mặt của cô, tâm trạng vui sướng.
.
Xin hãy đọc truyện tại ( ТRUМTRUYEN.
мe )
Thật đáng yêu...!đáng yêu đến mức khiến anh muốn ức hiếp cô một phen!
Chính vào lúc anh đang tính tiếp tục trêu cô, anh nhận ra nét căng thẳng trên gương mặt cô, Lục Thừa Tiêu biết không thể trêu chọc cô thêm nữa, ngược lại nghiêm túc lên tiếng: “Nếu bây giờ đi bệnh viện, ngày mai chúng ta lại lên mặt báo, trước đây em từng học y, vậy chuyện này chắc không làm khó em được!” “Nói thì nói như vậy...!nhưng...!Diệp Vãn Ninh tỏ ra do dự, may mà trước đó cô đã tìm được một căn phòng mới được thiết kế tinh tế, lập tức quyết đoán mua luôn, đồng thời dọn ra khỏi nhà của Nghi Tâm, nếu không hiện tại....!chắc chắn sẽ lộ tẩy!
Anh nhíu mày lên tiếng: “Hử?”
Diệp Vãn Ninh tranh mở miệng trước, “Không, không có gì đâu...!có điều, em có một vấn đề muốn hỏi anh” “Anh biết em muốn hỏi gì.
“Anh biết?” Diệp Vãn Ninh ngây ngẩn.
Anh lại biết cô muốn hỏi gì! “Em muốn hỏi anh tại sao vừa nãy không để cho bảo vệ đi bắt mấy tên du côn kia, đúng không?” Giọng điệu anh chắc chắn, anh biết cô đang nghĩ gì!
Anh biết thuật đọc tâm? “Sao anh biết được?” “Thần giao cách cảm.
Anh trả lời cô bằng bốn chữ đơn giản, sau đó nhân khoảng thời gian đợi đèn đỏ, cúi đầu hôn lên cánh môi ngọt ngào của cô.
Nếu như anh xem cô là thế thân, vậy có phần không công bằng với cô.
Nhưng hai người họ thực sự quá giống nhau, từ giọng nói, cách nói chuyện đến hành động, rồi đến dung mạo của họ, thực sự có người giống nhau đến vậy? Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng! “Mồm mép láu lỉnh! Có điều nói thật, đến bây giờ em vẫn chưa hiểu, nếu không bắt mấy tên kia bị trừng trị theo pháp luật, vậy có khả năng sẽ có rất nhiều người tiếp tục chịu sự hãm hại của bọn hắn!” “Nhưng một khi chuyện này bị đưa tin, đối với em...!chỉ có bất lợi mà thôi” Chuyện cô chưa suy xét đến, anh đã cân nhắc toàn diện rồi...!
Diệp Vãn Ninh ngây ngốc, nhìn góc nghiêng điển trai không ai sánh bằng của anh, nhất thời không biết nên nói gì...!
Thì ra anh thà chịu đựng cơn đau, cũng không muốn làm tổn hại đến hình tượng của cô, không muốn để cô vì chuyện này mà phải phiền não, càng không muốn để cô vì chuyện này mà ảnh hưởng đến buổi trình diễn sau đó, vì thế anh lựa chọn im lặng.
Anh từng tàn nhẫn lạnh lùng làm tổn thương cô, làm hại đứa con của bọn họ!
Nhưng anh của hiện tại...!lại thay đổi khiến cô có chút không nhận ra! Anh còn là Lục Thừa Tiêu của trước đây không? Anh còn là người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại của ngày trước không? “Cảm ơn anh.
Cô nở nụ cười, tỏ lời cám ơn với anh.
“Em là người phụ nữ của anh, lo nghĩ cho em cũng thuộc một phần chức trách của anh.” Chiếc siêu xe chạy bon bon trên đường, anh lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch trong xe.
Diệp Văn Ninh ngắm khuôn mặt hoàn mỹ của anh, từng luồng nước ấm vốn đã bị đóng băng trong tim cô nay dần dần tan chảy...!“Không, không có gì, rẽ phải về phía bên kia rồi đi thẳng” Cô dùng hết khả năng khiến bản thân tự nhiên hơn chút, nhưng lại không tự chủ được nắm chặt tay lại.
Mãi đến khi chiếc siêu xe tiến vào khu căn hộ cao cấp, đậu ở dưới lầu tòa nhà chung cư.
Anh dừng xe ở chỗ đậu xe bên cạnh, sau đó dắt Diệp Vãn Ninh cùng đi về phía tòa nhà, “Lầu mấy?” “Lầu tám.” Cô cắn chặt môi dưới, hy vọng Sâm Sâm trăm ngàn lần không được chạy ra khỏi phòng, nếu không tất cả sẽ...!bại lộ hết! Cô đi theo Lục Thừa Tiêu vào thang máy, thần sắc lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Sao thế? Có phải có thứ gì không nên để anh nhìn thấy không?” “Không...!không phải đâu” Diệp Vãn Ninh lập tức cười giải thích, nhìn anh bịt lại miệng vết thương đang rỉ máu, “Phải nhanh chóng đắp thuốc cho anh.” Lời cô vừa thốt xong, liền nghe thấy tiếng tinh tinh, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Diệp Vãn Ninh ấn dấu vân tay lên hộp khóa trên cánh cửa, tinh một tiếng, cửa tự động mở ra.
“Bây giờ anh ngồi ở đây nhé, em đi lấy hộp cứu thương, em nhớ là đặt ở trong ngăn kéo thứ hai bên kia.
Diệp Vãn Ninh cố ý chọn vị trí một góc ở hành lang, nhìn thấy Lục Thừa Tiêu ngồi xuống xong, bản thân mới lập tức đi đến tủ đụng đồ bên cạnh lấy hộp cứu thương.
Cô rất căng thẳng, bây giờ cô hy vọng Sâm Sâm trăm ngàn lần không được tỉnh dậy vào đúng lúc này, nếu không sẽ rắc rối to.
“Đưa tay cho em” Diệp Văn Ninh lo âu nhìn cánh tay bị thương của anh, cẩn thận từng tí một dùng kéo cắt đứt xong, cô hết sức thành thạo khử trùng, đắp thuốc rồi băng bó lại cho anh.
Anh nhìn quanh bày biện và thiết kế trong phòng khách, thiết kế giản lược không hề mất đi sự sang trọng, thậm chí còn phô bày được hơi thở trí tuệ và tài năng của chủ nhân, bài trí trong phòng khách đều đơn giản xinh đẹp như vậy, rất giống với sự tinh tế như con người cô.
“Được rồi, đã hoàn thành!” Diệp Vãn Ninh làm động tác ok, sau đó lại nở nụ cười áy náy với Lục Thừa Tiêu, “Thật xin lỗi anh, làm hại anh bị thương”
Đúng lúc cô vừa nói xong, bất thình lình, một tiếng động lớn từ bên trong truyền đến...!“Tiếng gì vậy?” Tiếng vang đó lập tức thu hút sự chú ý của Lục Thừa Tiêu.
Phương hướng âm thanh truyền đến chính là phòng ngủ của Sâm Sâm! Diệp Vãn Ninh kinh hãi trong lòng, lập tức lên tiếng: “Có, có tiếng gì à?”
Lục Thừa Tiêu soải bước lớn chuẩn bị xem thử bên trong phòng ngủ, suy cho cùng cô chỉ sống một mình, nếu như thực sự có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó đúng là gọi trời không được gọi đất không xong!
Diệp Vãn Ninh nhìn thấy động tác đang chuẩn bị đi về phía hành lang của anh, nhanh chóng giơ tay chặn Lục Thừa Tiêu, sau đó chủ động dán đôi môi của mình lên, hy vọng có thể di dời sự chú ý của anh.
Cô bé nhỏ này lại chủ động như vậy? Lục Thừa Tiêu lập tức từ bị động chuyển thành chủ động, giơ tay ôm chặt vòng eo thon gọn của cô, sau đó tùy ý gặm cắn đôi môi mịn màng của cô, Diệp Vãn Ninh dựa vào anh, giơ tay ôm chặt cần cổ anh, sợ đôi chân mềm nhũn của mình sẽ ngã xui xuống....