*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giọng nói từ bên ngoài vọng tới.
Tô Lạc Ly rất quen với giọng nói này.
Cô nằm viện vài lần đều nhờ y tá này trông giúp, bọn họ còn nói chuyện với nhau nữa.
"Chúng ta là người phục vụ, cấp trên bảo chúng ta phục vụ ai thì chúng ta phục vụ người đó, cô khó chịu thể làm gì!" "Ban đầu tôi còn tưởng sếp Ôn là người tốt, không ngờ cậu ấy cũng là kẻ không chung thủy như vậy! Giờ cậu ấy đã biết giấu người đẹp trong nhà vàng rồi đấy!" "Cô nói nhỏ một chút đi, dạo này sếp Ôn qua đây mỗi ngày, để cậu ấy nghe sẽ không tốt đâu! Hoặc nhỡ có người tố cáo cô thì sao?" Hai cô y tả trẻ vừa đi vừa nói chuyện, không ai ngờ được Tô Lạc Ly đang ở đây! "Mợ chủ?" Hai cô y tá ngơ ngác nhìn nhau.
"Cô bị bắt phải phục vụ ai mà khó chịu vậy?" Tô Lạc Ly hỏi y tả Tiểu Lý mà mình quen.
Một cô y tá khác vội vàng nháy mắt với Tiểu Lý.
Tiểu Lý hạ quyết tâm, đi thẳng đến trước mặt Tô Lạc Ly.
"Mợ chủ, người đó còn chẳng phải là Tiêu Mạch Nhiên kia à!" "Chị Mạch Nhiên à? Chị ấy nằm viện sao?" Tô Lạc Ly lập tức lo lắng.
"Mợ chủ, mợ còn không biết à? Cô ta đã ở trong bệnh viện mấy ngày rồi, sếp Ôn đích thân dặn dò cho cô ta ở trong phòng của mợ lúc trước!" Các y tá qua lại gần đó đều cúi đầu, hình như muốn tránh xa thị phi vậy.
Tô Lạc Ly đờ người ra rất lâu.
Tiêu Mạch Nhiên nằm viện, sao Ôn Khanh Mô phải giấu mình chứ?
"Mợ chủ, mợ biết không? Gần đây tối nào sếp Ôn cũng qua, còn ở trong phòng rất lâu mới ra đấy!" Tiểu Lý y tá tiếp tục mách.
Tô Lạc Ly về thẳng nhà.
Nếu nói anh sợ cô hiểu nhầm thì không cần thiết phải trốn tránh như vậy, còn nói dối cô.
Hơn nữa Tiêu Mạch Nhiên nằm viện, Ôn Khanh Mộ khó tránh khỏi quá để ý nhỉ?