Dạ Bân nhìn thấy Ôn Khanh Mộ qua thì vội vàng mách.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ mỉm cười vô cùng dịu dàng. "Thiếu máu đâu phải chỉ một, hai ngày là có thể giải quyết được chứ? Sau này em sẽ chú ý hơn là được rồi, không có gì đáng ngại đâu.
Bây giờ em cảm giác khỏe hơn nhiều, ra viện không có vấn đề gì."
"Bác sĩ nói thế nào?" Ôn Khanh Mộ vẫn luôn lạnh lùng, thản nhiên.
"Bác sĩ đương nhiên là nói phải điều trị thêm một liệu trình nữa!" Dạ Bán tranh trả lời trước.
"Vậy cô nghe theo bác sĩ đi." "Cậu xem A Khanh cũng nói là nghe theo bác sĩ rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại đi!"
Tiêu Mạch Nhiên gượng cười, không tranh cãi nữa.
Cho dù Ôn Khanh Mộ đến rất nhiều lần nhưng hai người bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều.
"À...!tôi còn có việc, tôi đi trước đây.
Hai người ở lại nói chuyện đi!"
Lần nào Dạ Bạn cũng tìm cớ trốn rất nhanh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Mạch Nhiên và Ôn Khanh Mộ.
"A Khanh, thật ra anh không cần qua đây hằng ngày đầu.
Bác sĩ và y tá ở đây đều chăm sóc em rất cẩn thận.
Chân Lạc Ly bị thương thế nào? Anh qua thăm em mỗi ngày thế nào, cô ấy có ý kiến gì không?"
"Vết thương cô ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không có ý kiến gì đâu"
Bởi vì cô không biết chuyện này!
"Thật ngại quá, Lạc Ly bị thương vốn cần anh chăm sóc mà anh lại..."
Tiêu Mạch Nhiên áy náy.
"Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm."
Người của bệnh viện đều biết Tô Lạc Ly là vợ của Ôn Khanh Mộ.
Cô qua chỉ cần quét mặt là được rồi.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô thấy không có gì đáng ngại, chỉ cần xử lý chỗ nhiễm trùng, thay thuốc và băng lại.
Tô Lạc Ly ngồi trên ghế chờ, bác sĩ bảo y tá đi lấy thuốc.
Y tá qua lại bên này đều mỉm cười chào Tô Lạc Ly rất kính trọng.
Nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy nụ cười này không giống trước.
"Tôi là y tá riêng của mợ chủ, sao có thể bảo tôi tới phục vụ cô ta chứ?".