Chiếc cặp lồng rơi xuống, cháo đổ lênh láng khắp ra sàn. Cùng lúc đó là những tiếng khóc nhẹ như còn tắc nghẹn trong cổ họng.
Hạ Thi và Lục phu nhân nhìn ra ngoài cửa phòng.
- Hạ...Hạ Nhi !
“ Chẳng lẽ con bé đã nghe được cuộc nói chuyện của mình và mẹ ? ”
- Tại sao chứ... tại sao chị lại bỏ em và mẹ ở lại ? Tại sao chị lại để ba đuổi chị đi một cách dễ dàng như thế ? Chị không được đi ! Chị phải ở lại để trả thù mấy mẹ con bà tình nhân của ông ta chứ ?
Con bé khóc to, hai hàng nước mắt chảy xuống ướt hết phần áo. Cô và bà chỉ còn biết im lặng.
“ Tiểu Nhi có vẻ đã sốc với quyết định của mình, nhưng mình không thể làm khác được. ”
- Nhi Nhi, nghe chị nói này. Ông ta chỉ cho mẹ con chúng ta một ngày để lựa chọn. Thật lòng chị không muốn rời xa em và mẹ, nhưng đó là lựa chọn duy nhất. Chị em mình không thể để mẹ sẽ sống hết cuộc đời còn lại trong sự dằn vặt và đau khổ khi nhìn thấy ông ta vui vẻ với người đàn bà khác. Vì thế, chị sẽ đi, đi để đổi lại một cuộc sống bình yên hơn cho mẹ và em, mặc dù chị biết hai người sẽ không vui vẻ gì !
Hạ Nhi chạy lại phía Hạ Thi, quỳ xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ với đôi mắt to tròn vẫn còn những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi. Cô đưa mắt nhìn nó. Con bé sụt sịt, nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của cô mà nói :
- Chị Thi, chị đừng đi có được không, em xin chị đấy ! Hức...chị đừng bỏ em và mẹ ở lại mà !
- Chị xin lỗi Tiểu Nhi, nhưng việc này chị cũng đã quyết định rồi. Chị mong em có thể thông cảm cho chị !
- Không...hức...em không muốn chị đi đâu ! Hức...hức... - Hạ Nhi khóc nấc lên.
- Nín đi, chị có bỏ em và mẹ để đi hẳn đâu, đúng không ? Ở nhà thay chị chăm sóc mẹ. Nhất định chị sẽ quay về với em, với mẹ, hãy tin chị ! Nếu em có thể cố gắng hoàn thành một thiết kế cho riêng mình trước khi chị trở về thì chị hứa sẽ tặng cho em một món quà bất ngờ. Đồng ý không nào ?
Con bé lấy ống tay áo quệt nhẹ những giọt nước mắt và ngoắc tay với cô. Mẹ cô nắm lấy tay cô và dặn dò:
- Thi Thi à, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nhi. Con ở nước ngoài thời tiết có thể khác với bên nước ta, vì thế phải chú ý đến sức khỏe, mặc nhiều đồ ấm vào, nhớ chưa ? Nhớ ký cả những lời mẹ đã dặn. Nơi đất khách quê người, có gì khó khăn về cứ gọi về cho mẹ. Sống một mình bên đó cũng phải tự nương tựa vào bản thân. Nhớ phải về thăm mẹ với em nữa nhé ! Hứa với mẹ con phải sống thật tốt.
Hạ Thi gật nhẹ đầu, cô dựa vào vai mẹ mà khóc. Bà cũng ôm lấy hai đứa con gái, khóc nghẹn không ra tiếng.
Ước gì lúc đó thời gian có thể ngừng lại, để cho những giây phút này của ba mẹ con tôi trở nên lâu hơn nữa. Những lúc như thế này, tôi mới có được lại cái cảm giác ấm áp của một gia đình. Nó cũng giống như những cái ôm trước khi ba mẹ con tôi rời xa nhau.
.... . . . ....
Sáng hôm sau, cô làm thủ tục xuất viện rồi cùng mẹ và em gái trở về nhà. Về tới nơi, câu nói đầu tiên của cái người đang ngồi thản nhiên uống trà kia đã lọt thẳng vào tai cô :
- Thế sau một ngày ngồi viện đã quyết định được chưa, đi hay ở lại ?
Cô dường như không thể tiêu hóa nổi cái câu hỏi đấy : Ông ta có phải người ba đáng kính mà cô đã từng yêu quý và kính trọng không ? Quả thực những người như ông ta chỉ coi trọng đến cái thanh danh của Lục gia. Cái nhân phẩm rẻ rách của ông ta thật sự khiến cô khinh bỉ nó ! Ông ta còn có thể đi ngoại tình chỉ để kiếm về một thằng con trai nối dõi tông đường cơ mà !
- Dạ, con có thể sẽ sang nước ngoài một thời gian.
- Đi là tốt đấy. Nếu không thì thanh danh của cái nhà này đã bị mày hủy hoại từ lâu rồi ! - Ba cô vừa uống trà vừa nói .
“ Đương nhiên là tôi sẽ rời đi, để ông sẽ không bao giờ có cơ hội để được cái bà nhân tình kia về cái nhà của mẹ con tôi ! ”
- Ông không thể nói chuyện một cách hẳn hoi với Thi Thi à ? Con bé sắp đi rồi đấy ! - Lục phu nhân lớn tiếng.
- Hừ...!
Ông ta “ hừ ” lạnh một cái rồi quay người đi lên phòng :
- Mẹ con bà xem còn thứ gì thì chuẩn bị nốt đi.
Đúng lúc đó, Sâm quản gia tới gần chỗ Hạ Thi, đưa cô một chiếc thẻ và nói :
- Đại tiểu thư, lão gia đã dặn cậu Tống Hảo chuyển vào thẻ ngân hàng của cô 100 nghìn dola và nhờ tôi đưa tới. Tiểu thư cầm đi ạ.
“ Hừ ! Xem ra ông ta là đang thương hại mình rồi ! ”
- Bảo với ông ấy là tôi không cần lòng thương cảm của ai hết nên ông ấy cứ giữ lấy mà dùng, tôi không nhận nổi phước phần này đâu !
Nói rồi, cô quay lưng đi, cùng mẹ và Hạ Nhi ra xe.
Sân bay.....
- Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, chăm sóc Tiểu Nhi thay con. Con sẽ thường xuyên gọi điện về cho mẹ.
Nói rồi, cô chỉ còn biết ôm lấy người mẹ hiền và cô em gái đang khóc nức nở thay cho lời tạm biệt.
Bóng dáng mảnh khảnh của Lục Hạ Thi dần dần lạc vào dòng người đang chen chúc xô đẩy nhau.
Lục Hạ Nhi vẫy tay chào cô, hai dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Ngồi trên máy bay, cô ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn lại thành phố mà mình đã từng sinh ra và lớn lên.
" Rồi sẽ có một ngày tôi trở lại nơi này. Và đòi lại tất cả mọi thứ thuộc về tôi ! ”