Ánh mắt sắc lạnh như đao kiếm của Phó Trạch Diên khiến ai nấy đều kinh hãi.
- Là Phó tổng !
- Đáng sợ quá ! Chúng ta nên đi thôi.
- Chuồn nhanh.
Chẳng bao lâu, đám người đó đã giải tán hết. Trên đường bây giờ chỉ còn vài người đi bộ.
Đúng lúc đó, trợ lý Dương Vũ đi một chiếc xe khác đến. Anh vội vã chạy tới, thở gấp rồi nói :
- Chủ...chủ tịch, anh có sao không ?
- Không, tôi chỉ bị thương nhẹ ở đầu thôi.
- Thế để tôi đưa chủ tịch đến bệnh viện.
Lục Hạ Thi vẫn còn ngồi dưới đất bỗng đứng phắt dậy. Cô đẩy mạnh Trạch Diên ra và chạy vội ra chiếc xe hơi của mình. Cô nhấn ga rồi phóng xe đi thẳng với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.
- Thi Thi !
Tuệ Lam gọi lớn rồi vội chạy theo nhưng không thể bắt kịp với tốc độ của xe hơi.
“ Cô ta đi đâu thế ? ”
Phó Trạch Diên hỏi thầm trong miệng. Bỗng nhiên, Tuệ Lam đi tới túm lấy cổ áo anh và nói :
- Tất cả là tại các anh. Nếu không phải vì các anh nhắc đến bệnh viện, cô ấy đã không vội vã phóng xe đi nhanh như thế.
- Bệnh viện thì làm sao ? Liên quan đến cô ta ?
- Mẹ cô ấy đang cấp cứu. Chính vì nghe thấy hai chữ “ bệnh viện ” đó mà cô ấy mới hành động liều lĩnh như vậy.
Chưa kịp để Tuệ Lam nói hết câu, Phó Trạch Diên đã lên xe rồi đi như bay để đuổi kịp theo Hạ Thi.
- Chủ tịch, khoan đã !
- Khoan gì nữa. Anh còn không mau đưa tôi đi đuổi theo bọn họ.
Rồi cả trợ lý Dương Vũ và Dược Tuệ Lam đều lên xe và đi theo.
Tại bệnh viện Ngọc Vương.....
Hạ Thi dừng xe tại bãi đỗ rồi chạy vội vào bên trong bệnh viện. Cô ngay lập tức đập mạnh tay xuống bàn tiếp tân bệnh viện và nói :
- Phòng...phòng cấp cứu ở đâu ? Nói nhanh lên. Ở đâu ?
- Chị Thi !
Nghe thấy có người gọi mình, cô liền đưa mắt nhìn sang rồi chạy vào nắm lấy vai người đó và nói :
- Tiểu Nhi, mẹ...mẹ đâu ?
- Chị sao thế ? Nhìn chị lạ lắm.
- Chị không sao. Chị chỉ muốn gặp mẹ thôi.
- Nhưng chị phải bình tĩnh nghe em nói đã.
- Chị không muốn nghe em nói.
Hạ Thi lắc đầu, cả người run lên, cô rưng rưng nước mắt.
Hạ Nhi nhìn chị thở dài, rồi nắm lấy cổ tay chị gái và kéo đi :
- Được rồi, đi theo em.
Hạ Nhi đưa cô đến trước phòng cấp cứu :
- Mẹ ở trong đấy, vẫn chưa ra.
- Tại...tại sao lại như thế ? Sao mẹ lại ra nông nỗi này cơ chứ ?
Hạ Nhi kéo cô ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt, mặt biến sắc rồi nói :
- Lúc đấy em có một lớp học thiết kế thời trang nên không có mặt ở nhà. Nhưng khi vừa về, em thực sự đã tức điên lên khi được tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Khoảng ba tiếng trước.....
* Tiếng chuông *
- Tịnh Vy tiểu thư và Hàn thiếu đến đây có việc gì ? - Người bảo vệ gác cổng hỏi.
- Chúng tôi đến là muốn gặp phu nhân. Bà ấy có nhà không ?
Sâm Hoành quản gia đi tới, nói :
- Hôm nay phu nhân không rảnh để gặp ai hết. Mời Lục tam tiểu thư và Hàn thiếu đi cho.
Đúng lúc đó, Lục phu nhân - Bạch Hòa đi từ sau hoa viên, trầm giọng nói :
- Sâm quản gia, cho họ vào đi.
- Nhưng thưa phu nhân, đại tiểu thư có dặn...
- Tôi bảo là cho họ vào.
- T-tôi biết rồi. Bảo vệ, cho hai người họ vào.
* Tiếng mở cổng *
Lục Tịnh Vy khoác tay của Hàn Mặc Nghiêm - vị hôn phu của Lục Hạ Thi đi vào. Cô ta bỗng nở trên khóe môi một nụ cười đầy nham hiểm.
Trong phòng khách.....
Một cô hầu gái mang trà đến :
- Mời phu nhân, Tịnh Vy tiểu thư và Hàn thiếu dùng trà.
- Ừm. Ngươi lui đi.
- Dạ.
Sau khi hầu gái đi, Bạch Hòa đặt tách trà vừa uống xuống bàn rồi hỏi :
- Nói đi. Hôm nay hai người đến tìm tôi có việc gì ?
Cô ta nhếch mép cười, nói :
- Nghe nói phu nhân bị bệnh nên chúng cháu có chút quà mang đến để biếu người.
- Sao hôn nay lại đối tốt với tôi thế ?
- Dù gì chúng ta cũng là người một nhà nên chúng cháu muốn thể hiện một phần tấm lòng đến phu nhân.
Bạch Hòa nhìn thấy Lục Tịnh Vy vẫn khoác tay Hàn Mặc Nghiêm, bà nhíu mày và nói :
- Cô cậu đến để diễn phim cho tôi xem đấy à ? Cô biết Hàn thiếu đây là vị hôn phu của chị gái, thế mà vẫn dây dưa được. Đúng là mặt dày như mẹ cô, cùng là loại tiện nhân như nhau cả thôi !
Bị châm nọc, Tịnh Vy cắn răng. Thấy vậy, Hàn Mặc Nghiêm cười mỉa và nói :
- Haha ! Hôm nay chúng cháu đến cũng là vì muốn nói với phu nhân chuyện liên quan đến con gái người đấy ạ.
- Nói đi.
- Cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Lục Hạ Thi.
Bạch Hòa đang cầm tách trà lên thì bỗng đập mạnh xuống bàn và nói :
- Ha, cậu tưởng hôn ước muốn bỏ là được à ?
- Vậy mời phu nhân xen thử tấm ảnh này đi rồi thay đổi quyết định vẫn chưa muộn.
Bạch Hòa cau mày nhìn Hàn Mặc Nghiêm.
Lục Tịnh Vy lấy điện thoại ra, để trước mặt bà và nói :
- Mời phu nhân xem thử.
Bà khá lưỡng lự. Nhưng cuối cùng, bà vẫn cầm chiếc điện thoại của cô ta lên. Khi nhìn vào màn hình, bà đã trợn tròn mắt nhìn với vẻ mặt hốt hoảng.
- Phu nhân thấy sao ? Cô con gái cành vàng lá ngọc của người hết trèo lên giường của người đàn ông này để bị quay video lại quay sang hôn nhau với người đàn ông khác để bị chụp ảnh đăng mạng. Thử hỏi Hàn gia chúng tôi có thể chấp nhận được một thiếu phu nhân lăng nhăng như thế không ?
Anh ta càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa để khiến Bạch Hòa tức điên lên. Bỗng nhiên, bà đưa tay lên trước ngực trái, thở gấp.
Sâm quản gia và người hầu vội vã chạy đến đỡ lấy bà. Sâm Hoành hoảng hốt :
- Phu nhân, người có sao không ?
- Hộc...hộc...Đuổi...đuổi đi. Nhanh lên Hộc...hộc...
- Bảo vệ đâu ? Lôi họ ra ngoài cho tôi.
Bảo vệ hớt hải chạy vào. Họ túm lấy tay Lục Tịnh Vy và Hàn Mặc Nghiêm rồi cố lôi hai người họ ra ngoài. Cô ta hét to :
- Bỏ tôi ra ! Bỏ ra !
- Lôi ra ! - Sâm quản gia nói lớn.
Chưa kịp bị lôi ra ngoài, cô ta đã cười lớn với giọng mỉa mai :
- Hahaha ! Bạch Hòa, bà đã thấy chưa, thấy tự hào về cô con gái đáng quý của bà chưa ? Lục Hạ Thi cũng chỉ là cái loại phóng đãng, lẳng lơ, thích đi quyến rũ đàn ông mà thôi. Hahaha !
Đúng lúc đó, một tiếng “ bốp ” vang lên rất to.
Lục Tịnh Vy ngã nhào xuống đất.
- Tịnh Vy ! - Hàn Mặc Nghiêm hét lớn.
Người vừa cho cô ta một cái bạt tai đó chính là Lục Hạ Nhi. Hạ Nhi vừa đi học về và đã nghe được những lời nói đó của Tịnh Vy.
Cô ta đưa một tay lên má, ngẩng mặt lên nhìn rồi ấp úng nói :
- Cô...cô dám tát tôi ? Tôi nói không đúng à ? Chị gái cô là cái loại đàn bà như thế đấy.
Hạ Nhi tức giận, không thể kìm nổi mà quát lớn :
- Câm miệng lại ! Cô nghĩ mình là cái thá gì mà dám lớn tiếng với mẹ tôi và xúc phạm đến chị gái tôi ? Cô xứng à ? Bảo vệ, tống cổ đôi tra nam tiện nữ này đi cho đõ bẩn mắt tôi !
- Dạ vâng, thưa nhị tiểu thư.
- Hừ ! Không cần đuổi. Các người cứ đợi đấy.
Cô ta đứng dậy rồi hai người họ quay người bỏ đi.
Bỗng nhiên, Sâm Hoành nói lớn với giọng hốt hoảng :
- Phu...phu nhân ! Người đâu, gọi cấp cứu, nhanh lên !
Hạ Nhi liền chạy tới :
- Mẹ...mẹ sao vậy ? Mau tỉnh lại đi ! Mau mở mắt nhìn con đi ! Mẹ !
.... . . . ....
- Đó là toàn bộ mọi chuyện mà em đã chứng kiến được và Sâm quản gia đã kể lại. Mẹ ngất đi và được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay sau đó.
- Khốn kiếp, đôi tra nam tiện nữ đó !
Hạ Thi thì thầm trong miệng.
Đúng lúc đó, đèn phòng cấp cứu đã tắt. Một vị bác sĩ trung niên cùng một cô y tá trẻ bước ra. Hạ Thi và Hạ Nhi chạy lại, cuống cuồng hỏi :
- Bác sĩ, mẹ...mẹ tôi sao rồi ?
- Hai vị tiểu thư đây chính là người nhà của Lục phu nhân ?
- Dạ vâng, chúng tôi là con gái bà ấy.
- Vậy mời hai vị tiểu thư ra quầy làm thủ tục nhập viện rồi qua phòng tư vấn sức khỏe để tôi trao đổi về tình hình của phu nhân.
- Dạ vâng thưa bác sĩ.
Một lúc sau, tại văn phòng làm việc riêng của bác sĩ.....
- Bác sĩ, sức khỏe của mẹ tôi sao rồi ạ ? Có vấn đề gì nghiêm trọng không ? - Hạ Thi hốt hoảng hỏi.
- Hai vị tiểu thư phải thật bình tĩnh để nghe tôi nói ra điều này. Hừm ! Thực ra...
- Mẹ tôi làm sao ạ ?
Cô và Hạ Nhi đều cố lắng tai nghe và cứ nhìn chằm chằm vào mặt vị bác sĩ khiến ông cảm thấy rất căng thẳng. Nhưng vì nghĩa vụ của một bác sĩ thì chẳng thể giấu nhẹm bệnh tình của bệnh nhân nên ông thở dài và nói :
- Thực ra là, phu nhân bị suy tim, nhưng đang ở trong giai đoạn đầu.
- Cái gì ?