Tổng Tài Bá Đạo: Cô Vợ Ngọt Ngào Mua Một Tặng Một

Chương 13: Đến Đúng Lúc




Cô nhìn những dòng chữ đó mà cả người như đứng hình. Nhưng khuôn mặt cô lập tức điềm tĩnh trở lại, đưa điện thoại cho Tuệ Lam rồi lạnh lùng nói :

- Toàn tin lá cải, không quan tâm.

- Không quan tâm làm sao được. Nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh sự nghiệp của bà đấy ! Bức ảnh này chắc chắn được chụp vào tối qua. Bà mau nói tôi nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

Nghe Tuệ Lam hỏi vậy, hai tay Hạ Thi nắm chặt, cứng họng không nói lên lời.

- Bà chỉ mới nổi tiếng nhờ vào buổi đấu giá đêm qua, và thiết kế của bà còn được Phó tổng mua lại. Mọi người sẽ lấy cớ là bà đang có người chống lưng, nói bà trèo cao đấy. Mau kể mọi chuyện cho tôi nghe đi !

- Phù...Thật ra là...

Cuối cùng, vì không thể giấu giếm mãi nên Hạ Thi đành kể đầu đuôi sự việc cho Tuệ Lam nghe. Cô cảm thấy thật kinh tởm khi phải nhắc lại chuyện đó, nhất là khi nhắc đến tên của Phó Trạch Diên.

Nghe xong, Tuệ Lam đập tay xuống bàn, tức giận nói :

- Đáng khinh ! Anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ ?

Nét mặt Hạ Thi bỗng biến sắc. Cô cúi gằm mặt xuống, cả người cứng đờ ra. Từng giọt nước mắt rơi xuống đôi tay run run : Cô đang khóc !

Hạ Thi cảm thấy đau khổ. Sống mũi đã cay cay. Cô ôm lấy mặt, khóc nấc lên.

Tuệ Lam thấy vậy cũng đau lòng, lại gần ôm lấy Hạ Thi và động viên :

- Thi Thi, những lúc như này, bà phải mạnh mẽ lên, đừng lo sợ gì cả, còn có tôi ở bên mà.

Cô lấy chiếc khăn tay lau nhẹ nước mắt, nghẹn ngào :

- Hức...Nhưng sức khỏe và tâm trạng hiện giờ của mẹ tôi rất kém. Nhỡ bà ấy có làm sao thì... Tuệ Lam, bà nói xem tôi phải làm thế nào ?

- Haizz...Thế bây giờ bà cứ về nhà nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng để tâm đến chuyện này. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Linh Đan.

- Ừm. Cảm ơn bà.

Đúng lúc Hạ Thi đang chuẩn bị ra về thì trợ lý Mạt Hy hốt hoảng chạy vào, thở dốc rồi nói :

- Hộc...hộc, bà chủ, chị đừng xuống ! Hộc...

- Mạt Hy, có chuyện gì vậy ? Sao em lại đổ nhều mồ hôi đến thế ? - Cô liền hỏi.

- Bên...bên dưới cửa công ty bây giờ đang có rất đông người, còn có cả các phóng viên và nhà báo nữa.

- Thế thì phải làm sao đây ? Nếu vậy thì bà về nhà kiểu gì ?

Hạ Thi buồn bã tiến ra gần cửa sổ rồi kéo chiếc rèm ra. Cô nhìn xuống phía dưới thì thấy có rất nhiều người, nhất là phụ nữ. Trong đó còn có khá nhiều phóng viên đã cầm sẵn máy ảnh lên chỉ chờ để chụp đăng báo. Cô thở dài rồi từ từ kéo rèm lại.

“ Tại sao tốc độ lan truyền lại nhanh đến vậy ? Đó là hình ảnh của một nick ẩn danh đăng lúc 23 giờ đêm qua. Mới được hơn nửa ngày mà đã có nhiều người biết như vậy. Rốt cuộc là ai cố ý hãm hại mình ? ”

Đúng lúc đó, có một tiếng điện thoại vang lên khiến mọi suy nghĩ trong đầu cô bỗng tan biến. Ngay khi vừa cầm điện thoại lên, khuôn mặt cô bỗng hiện đầy vẻ lo lắng :



- Tiểu Nhi, có chuyện gì thế ?

...Đầu dây bên kia phát ra giọng nói hốt hoảng :

- Chị Thi ơi, mẹ...mẹ đang...hức...hức...

- Mẹ...mẹ làm sao ? Không khóc nữa, nói chị nghe.

- Mẹ...mẹ đột nhiên ngất, vừa mới nhập viên, bây....bây giờ đang cấp cứu. Hức...hức...

- Cái...cái gì ? Mẹ ngất á ? Thế đang cấp cứu ở bệnh viện nào ?

- Bệnh viện Ngọc Vương. Chị mau đến đi, em sợ lắm !

- Được rồi. Đợi chị một lát.

Hạ Thi vừa cúp máy thì lại có tiếng chuông của cuộc điện thoại khác có số số lạ vang lên.

- Alo.

- Haha ! Chị Thi yêu quý, là em, Tịnh Vy đây.

- Cô gọi cho tôi làm gì ?

- Cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là mẹ chị bị tôi chọc cho tức điên lên, rồi bà ta lại phải cấp cứu. Chắc là cô con gái đáng giá của bà ta chưa biết nên tôi gọi điện thông báo một câu.

- Cô !

Hạ Thi chưa kịp nói câu nào thì cô ta đã tắt máy. Không chần chừ lâu, cô ngay lập tức chạy ra ngoài. Cô chạy rất nhanh, như đang cố đuổi theo thứ gì đó. Vừa chạy, vừa khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống.

“ Mẹ, mẹ nhất định không được xảy ra chuyện gì. Đợi con ! ”

Tuệ Lam cố gắng đuổi theo để ngăn cản nhưng không thể kịp. Cô liền hét lớn :

-Thi Thi, khoan đã.

Trong khi đó, tại tập đoàn tài chính Phó thị.....

Phòng chủ tịch.....

- Phó tổng, chuyện này anh muốn xử lí như thế nào ạ ? Có vẻ như truyền thông muốn làm ầm ĩ chuyện này.

Phó Trạch Diên đầy vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng đáp :

- Chẳng cần quan tâm làm gì. Người phụ nữ đó sẽ tự biết cách xử lí mấy chuyện lặt vặt vớ vẩn này thôi. Ai bảo cô ta dám bơ tôi ngay trước mặt một thằng đàn ông khác.

Trợ lý Dương Vũ nhìn anh ta, bất lực, nghĩ thầm : “ Chuyện nhỏ đối với anh thôi chủ tịch ạ. Mà sao Lục đại tiểu thư lại đi đắc tội với chủ tịch thế nhỉ ? ”



Châu Khải Thần đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, bỗng nhếch môi cười, nói :

- Đối với một người như cậu mà nói thì xử lí cái đám nhiều chuyện kia là một việc quá đơn giản. Nhưng hình như có người thì lại đang đau đầu lắm đấy.

- Sao ? Có chuyện gì ?

- Cũng chả có gì đâu. Chỉ là trên đường đến đây, tôi có đi ngang qua công ty thời trang The Fashion thì thấy ở ngoài cửa có đông người túm tụm vào và thêm mấy tên phóng viên thôi.

- Công ty đó có nhiều người tụ tập thì liên quan quái gì đến tôi ?

- Thế cậu không biết đó là công ty thời trang của Lục Hạ Thi à ? Hình như tôi còn thấy cô ấy đang bị chặn đứng ngoài cửa đấy. Nghe chừng chị dâu tôi có vẻ như đang rất vất vả với cái lũ lắm mồm kia đấy. Nếu không tin, cậu có thể đến đó xem thử.

- Cậu nói cái gì cơ ? Cô ta định đấu võ mồm với cái đám thiểu năng đấy hả ? Nực cười thật ! Mà tại sao tôi phải đến đó cơ chứ ? Mất thời gian ! Thôi không nói nữa, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một lát.

Trạch Diên cầm lấy áo khoác rồi đi thẳng xuống hầm xe. Anh phi thẳng một mạch đến công ty của cô trên đường Phú Thanh với vẻ mặt có chút lo lắng.

Châu Khải Thần đứng từ trên phòng chủ tịch nhìn xuống. Anh thở dài, lực bất tòng tâm :

- Kiêu căng gì chứ. Rõ ràng là lo cho cô ấy đến vậy, thế mà cứ cứng miệng. Đúng là cái tên lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng. Haizz...

Vài phút sau.....

Vừa đến nơi, anh thấy trước cửa ra vào đông nghịt người. Nhưng đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang khóc. Anh thấy cô đang ngồi dưới đất, hai tay chống xuông, lặng người không phản ứng. Anh còn bất ngờ nhìn thấy vài vết xước đã gỉ máu trên bắp tay và đùi cô. Không kìm nổi sự tức giận, anh lập tức lao vào.

Khoảng gần một tiếng trước.....

Hạ Thi phải xuống sảnh chính của công ty. Trớ trêu thay là hôm nay cô lại để xe hơi ở bên ngoài cửa. Vì vậy, cô buộc phải đi qua đám người kia.

Thế nhưng, vừa ra đến cửa, Hạ Thi đã bị bọn họ nắm lấy cổ tay rồi kéo ngã xuống đất. Hai bàn tay và hai đầu gối của cô quệt đất nên bị xây xát, hơi gỉ máu. Cô cúi gằm mặt xuống, cả người run rẩy, khóc nấc lên từng hồi.

Cô đau khổ ! Nhưng cô lại chẳng thể làm gì. Những con người kia thì đang chỉ trích, chửi rủa, xúc phạm cô, còn cô chỉ biết ngồi im và lắng nghe. Đầu óc cô bây giờ chỉ toàn những lời lẽ cay nghiệt, xen lẫn là hình ảnh người mẹ yêu quý của cô bây giờ còn chưa biết ra sao.

Trong khi đó, Tuệ Lam vừa bước ra khỏi thang máy thì cuống cuồng chạy ra. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy có một người giơ tay lên, bên trong đang nắm một hòn đá to. Cô hốt hoảng hét lên :

- Thi Thi, cẩn thận !

Hạ Thi dường như có thể nghe thấy tiếng của Tuệ Lam, liền ngẩng đầu lên nhìn. Cô bỗng nhắm chặt mắt lại, đưa hai tay lên che lấy đầu theo phản xạ.

Ngay lúc cô đang sợ hãi nhất thì lại cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy cô. Cô hé mắt nhìn lên, thấy người ôm cô lại chính là anh - Phó Trạch Diên.

Anh ta ôm chặt lấy cô, quay lưng về phía đám người kia. Đúng lúc ấy, hòn đá trên tay người đó bị ném trúng vào đầu anh. Anh dường như cảm thấy đau nhói :

- Hự !

- Phó Trạch Diên ! - Hạ Thi hét lớn.

Nhưng anh chẳng đáp lại lời cô nói, đưa một tay lên sờ đầu, quay mặt ra lườm mấy người đó rồi nói với vẻ mặt rất đáng sợ :

- Lũ khốn các người chán sống rồi à ?