Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1991-1996




Chương 1991
“Chị họ, chị đang ghen với Cửu Cửu!”
Nghe vậy khuôn mặt Tô Lam lập tức đỏ bừng, “Chị ghen với Cửu Cửu? Cửu Cửu là con gái chị mà! Chị ghen với con gái sao! Em nghĩ cái gì thế!”
Tô Lam duỗi ngón tay chọc vào đầu Hoắc Tư Nhã.
“Có gì ngạc nhiên đâu, lúc trước anh rể cũng ghen với Tam Tam mà!”
Câu này làm người trong mộng bừng tỉnh, Tô Lam bỗng phát hiện như vậy có vẻ hợp lý.
Hoắc Tư Nhã thở dài, nói bằng giọng điệu già dặn: “Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố nên sẽ thân thiết với bố hơn! Chị xem từ nhỏ anh trai em bị đánh suốt, bố em mà nổi nóng lên là sẽ đánh cho nhừ đòn, nhưng chị nhìn em xem… Hừ!”
Hoắc Tư Nhã nhướng lông mày trông rất đắc ý, “Em là chiếc áo bông nhỏ của ông ấy, bình thường ông ấy không bao giờ hung dữ với em, nếu mẹ em hung dữ với em thì ông ấy sẽ bênh em!”
“Là thế thật sao?”
“Tất nhiên rồi! Chị đang ghen với Cửu Cửu đấy, hồi đó mẹ em cũng ghen với em như vậy!”
Tô Lam giậm chân một cái, “Được! Vậy coi như chị ghen, chị ghen thật, gì mà tình nhân nhỏ, áo bông nhỏ chứ, nhưng anh rể em cũng quá đáng phải không?”
“Nói ra thì cũng hơi quá đáng, anh ấy không thể vì con gái mà bỏ bê vợ được?”
“Đúng vậy!”
Tô Lam vẫn cảm thấy rất tủi thân, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình bị Quan Triều Viễn phớt lờ!
“Hay là chị bơ anh ấy mấy ngày cũng được, có lẽ mấy ngày sau anh rể sẽ đến tìm chị đấy!”
Tô Lam đếm ngón tay tính toán, đây đã là ngày thứ tư cô đến nhà họ Hoắc, nhưng Quan Triều Viễn thì sao?
Điện thoại không, Wechat không, cái gì cũng không!
“Chị đoán ngay cả chuyện chị đến đây anh ấy cũng không biết ấy!”
Hoắc Tư Nhã vỗ bả vai Tô Lam, “Hôn nhân thật là phiền phức, sau này em chắc chắn sẽ không kết hôn!”
“Cô bé, không kết hôn thì em sống một mình à?”
“Đúng vậy, có gì mà không được? Em là người theo chủ nghĩa độc thân, tương lai em muốn làm một quý tộc độc thân!” Hoắc Tư Nhã ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.
Tô Lam buộc phải cảm thán rằng mình đã không còn theo kịp tốc độ của thanh niên ngày nay.
Có lẽ cô già thật rồi?
Còn bên hoa viên Crystal, bởi vì bé Cửu Cửu đau bụng nên trong nhà cũng trải qua mấy ngày kinh thiên động địa.
Quan Triều Viễn trông coi Cửu Cửu suốt hai mươi bốn giờ, quan sát tình hình đi đại tiện và ghi chép theo lời dặn của bác sĩ, đám người giúp việc cũng không ngủ không nghỉ cùng anh.
Đến ngày thứ tư tình hình của Cửu Cửu mới ổn định lại, lúc bác sĩ kiểm tra không có vấn đề thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, Quan Triều Viễn đều ghi chép lại.
Cửu Cửu lại bắt đầu ầm ĩ, không ỉu xìu giống mấy ngày bị ốm, cứ bắt Quan Triều Viễn bế mới ngủ được, Quan Triều Viễn cũng nhận ra Cửu Cửu đã khỏe lại.
Suốt ba ngày Quan Triều Viễn không chợp mắt, quầng thâm ở mắt rất đậm, ria mép cũng không cạo, nhìn trông già đi hẳn.
Chương 1992

“Cậu chủ, đã ba ngày cậu không chợp mắt rồi, cậu về phòng ngủ một giấc đi ạ? Đám người giúp việc cũng được chứng kiến, hóa ra đối với con cái, không chỉ mợ chủ mới có thể làm chu đáo mà cậu chủ cũng có thể.

“Mợ chủ về chưa?” Xong chuyện của Cửu Cửu, lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ tới Tô Lam.

Người giúp việc lắc đầu, “Chưa ạ.”

“Trông cô chủ đi, có chuyện gì thì gọi tôi ngay.” Quan Triều Viễn vừa xoa huyệt thái dương vừa trở lại phòng ngủ.

Điện thoại để trong phòng ngủ, suốt ba ngày anh không để ý nên đã hết pin từ bao giờ.

Anh vội vàng tìm sạc pin để sạc rồi khởi động máy.

Vô số thông báo ùa đến, email, cuộc gọi nhỡ, tin nhắn Wechat, anh đều không để ý, chỉ cần là chuyện công việc thì anh đều giao cho Giản Ngọc xử lý.

Anh phát hiện trong những thông báo này không có của Tô Lam.

Không biết tại sao không nhìn thấy bất cứ tin nhắn nào của Tô Lam, trong lòng anh lại có chút khó chịu.

Trông coi Cửu Cửu ba ngày, anh càng thấm thía được nỗi vất vả của Tô Lam.

Hồi trước khi Tô Lam sinh Tam Tam, khoảng thời gian đó công ty bề bộn nhiều việc, Tam Tam vẫn luôn do Tô Lam chăm sóc, tuy thỉnh thoảng anh cũng sẽ lo cùng nhưng dù sao cũng không nhúng tay vào.

Anh còn nhớ có một lần anh đi công tác, Tam Tam bị sốt, sau khi trở về nghe đám người giúp việc nói suốt cả tuần Tô Lam không thay quần áo.

Quan Triều Viễn nằm trên giường gọi điện thoại cho Tô Lam, đầu bên kia bắt máy.

“A lô, anh rể!”

“Tiểu Nhã? Chị họ em đâu?”

“Chị ấy và mẹ em ra ngoài đi dạo phố rồi.”

“Ồ…” Vốn tưởng có thể nghe thấy giọng nói của Tô Lam, Quan Triều Viễn có chút thất vọng, “Dạo này cô ấy thế nào?”

“Anh rể, em phải nói với anh chuyện này, chị họ đã tới nhà em bốn năm ngày rồi mà bây giờ anh mới biết đường gọi điện thoại! Dạo này chị ấy vô cùng vô cùng vô cùng… Không ổn, nếu không mẹ em đã chẳng kéo chị ấy đi dạo phố, em không nói với anh nữa, em còn có việc!”

Hoắc Tư Nhã cúp máy.

Quan Triều Viễn đành ảo não vứt di động qua một bên, nghĩ lại thì ngày đó cãi nhau với Tô Lam anh quả thực hơi quá đáng.

Chắc chắn cô giận rồi.

Quan Triều Viễn hơi mệt, anh vốn định ngủ một giấc rồi nghĩ chuyện này sau, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, chiếc giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, cảm giác nghiêng người không sờ được Tô Lam rất khó chịu.

Đây chắc là ngày thứ năm Tô Lam đi, anh sắp không ngửi được mùi hương của Tô Lam trên giường nữa rồi.

Quan Triều Viễn nhớ Tô Lam không chịu nổi, đứng dậy tắm rửa cho tỉnh táo, sau đó thay quần áo đi thẳng tới sân bay.

Anh nghĩ ngồi máy bay tới thành phố S sẽ nhanh hơn một chút.
Chương 1993

Ai biết vì hệ thống điều khiển, chuyến bay đầu tiên bay đến thành phố S đã bị hoãn lại hai giờ.

Quan Triều Viễn vẫn phải chờ gần ba giờ mới lên được máy bay.

Bên thành phố S, vợ chồng Hoắc thị đã phát hiện ra sự khác thường của Tô Lam. Bọn họ đều biết cô là đứa trẻ rất hay để ý, vốn tưởng cô sẽ rời đi ngay sau khi kết thúc hoạt động, ai biết cô không đi, cộng thêm trạng thái của cô không tốt lắm nên đoán chắc là hai người đã cãi nhau.

Sở Nhuận Chi cũng không muốn ép Tô Lam phải nói ra, chỉ kéo cô ra ngoài dạo phố.

Sở Nhuận Chi và Tô Lam đi dạo còn mua không ít đồ, sau đó vào một quán cà phê vắng vẻ.

“Tô Lam, bây giờ cháu có thể uống cà phê sao? Không phải cháu còn đang cho con bú à?” Sở Nhuận Chi đại khái cũng đoán được, nếu Tô Lam còn đang cho con bú sẽ không ra ngoài nhiều ngày như vậy.

“Cháu có thể uống, không sao ạ. Cháu đã cai sữa cho Cửu Cửu rồi.”

“Sớm vậy à? Bây giờ con bé mới được… sáu tháng nhỉ? Chuyện này không giống với tính cách của cháu.” Sở Nhuận Chi nói đùa rồi thuận tiện gọi hai cốc cà phê. Nhân viên phục vụ đi chuẩn bị ngay.

Tô Lam nhếch môi cười bất đắc dĩ. Trước đây cô cai sữa là vì Quan Triều Viễn, bây giờ nghĩ lại người ta còn chẳng cảm kích đâu.

“Tô Lam, cháu đừng trách mợ nhiều lời, có phải hai bọn cháu đã xảy ra chuyện gì không? Mợ hỏi Tiểu Nhã nhưng nó rất kín miệng, nói thế nào cũng không chịu tiết lộ.” Sở Nhuận Chi cười gượng.

“Thật ra cũng không có gì. Theo cách nói của Tiểu Nhã chính là cháu ghen với tình nhân nhỏ của chồng cháu thôi.” Tô Lam cúi đầu, sắc mặt hơi khó coi.

Sở Nhuận Chi lại cười, “Mợ nhớ lúc trước cũng ghen rất lâu, còn ghen với Tiểu Nhã đấy, bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn ghen! Ha ha ha…”

“Trước đây anh ấy ghen với Tam Tam, bây giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cháu ghen với Cửu Cửu.”

“Thật ra mọi người đều nói cùng giới xung khắc, khác giới hút nhau cũng rất có lý. Con trai thường thân thiết với mẹ hơn, sau khi lớn lên quan hệ với bố sẽ càng lúc càng tệ. Tiểu Kiệt và cậu cháu bây giờ cũng xung khắc với nhau như nước với lửa. Con gái thường thân với bố hơn. Chờ đến khi con bé đến thời kỳ nổi loạn thì cháu sẽ biết.”

Sở Nhuận Chi nói với giọng điệu của người từng trải, ngược lại làm Tô Lam suy nghĩ rất nhiều.

“Mợ, cháu thật sự không chịu nổi khi anh ấy đặt hết mọi tâm tư lên người Cửu Cửu. Trước đây anh ấy vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là lập tức đi tìm cháu. Bây giờ anh ấy vừa về nhà lại chẳng để ý xem cháu ở đâu mà đi thăm con gái cưng trước, mãi đến gần nửa đêm mới về.”

Tô Lam cũng rất xoắn xuýt nhưng trước sau không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng.

“Anh ấy có thể rất thương yêu Cửu Cửu nhưng cháu không muốn anh ấy vì vậy mà quên cháu.”

“Nhưng sức lực con người dù sao cũng có hạn. Bây giờ cậu ấy vừa có con gái nên còn thấy mới lạ, chờ suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng thì sẽ tốt thôi. Sau này cậu ấy qua dỗ cháu, cháu lại cho cậu ấy một cơ hội. Bây giờ con trai con gái đều có đủ, hai đứa có gì phải cãi nhau chứ?”

Tô Lam đương nhiên hiểu rõ điều này.

“Mợ dạy cho cháu một cách, chờ khi nào cậu ấy cưng chiều con gái, cháu lại đi cưng chiều con trai. Dù sao cháu cũng có hai đứa con trai, người ta nói con gái là nhân tình nhỏ của bố, con trai đó chính là nhân tình nhỏ của mẹ. Cháu có hai nhân tình nhỏ mà cậu ấy chỉ có một, vẫn là cậu ấy chịu thiệt đi!”

Lời Sở Nhuận Chi nói chọc cho Tô Lam vui vẻ.

Hai người uống cà phê xong thì về thẳng nhà.
Chương 1994
Nửa đêm, Tô Lam vừa ngủ, người giúp việc đột nhiên chạy tới đập cửa phòng cô.
“Cô cả, chồng cô tới rồi!”
Tô Lam đang mơ mơ màng màng nghe được cách xưng hô “chồng cô” này còn chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ mới biết ngoài Quan Triều Viễn còn có thể là ai được nữa!
Ở đây cũng chỉ có Quan Triều Viễn được gọi như vậy.
Tô Lam không thay quần áo, chỉ khoác thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.
Sở Nhuận Chi và Hoắc Vũ Long cũng đã dậy, đang ở trong phòng khách.
Quan Triều Viễn ngồi trong phòng khách, còn mang theo ít quà. Anh đã lâu không tới nhà họ Hoắc, tất nhiên phải mang theo chút quà, dù sao ở đây cũng xem như là nhà mẹ đẻ của Tô Lam.
“Thật ngại quá, chuyến bay bị hoãn lại gần ba giờ vì hệ thống điều khiển nên bây giờ cháu mới đến được. Hơn nửa đêm mà cháu còn đến làm phiền cậu, mợ.”
Quan Triều Viễn ngoan ngoãn như một cậu học sinh tiểu học. Ở trước mặt Hoắc Vũ Long, anh vẫn luôn như vậy, dù sao bọn họ cũng là người nhà mẹ đẻ của Tô Lam.
“Chúng ta là người một nhà, cháu đừng khách sáo như vậy làm gì. Người giúp việc đã đi gọi Tô Lam rồi, lát nữa hai đứa đi nghỉ sớm đi.”
Sau khi Tô Lam vào phòng, ai nấy đều nhìn về phía cô.
“Cậu, mợ cứ về ngủ đi ạ.”
“Tô Lam, cháu bảo người giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya đi. Cậu ấy đi đường cũng mệt rồi.” Sở Nhuận Chi liên tục nháy mắt với Tô Lam, “Cậu mợ đi ngủ trước đây.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Quan Triều Viễn và Tô Lam. Cô liếc xéo anh rồi đi thẳng về phòng ngủ của mình, anh đi theo sau cô.
Bọn họ vừa vào phòng ngủ, Quan Triều Viễn đã lập tức ôm lấy Tô Lam từ sau lưng.
“Anh thả ra!” Tô Lam lập tức kéo tay Quan Triều Viễn ra.
Anh không chịu buông tay, hơi thở nóng hổi phả vào trên cổ cô, “Anh nhớ em quá, vợ.”
Khi Tô Lam nghe được lời này thì suýt rơi nước mắt. Năm ngày, tròn năm ngày anh chưa từng gọi điện hay nhắn tin, bây giờ mới nhớ tới cô!
Hoắc Tư Nhã là một nhóc mơ hồ, cô bé muốn nói cho Tô Lam biết Quan Triều Viễn gọi điện tới nhưng vội đi học thêm nên chưa kịp nói. Chờ tới lúc cô bé quay về thì đã quên mất chuyện này.
Tô Lam không có thói quen kiểm tra lịch sử cuộc gọi nên không biết anh đã gọi điện tới.
“Anh còn biết anh có vợ à?” Tô Lam đẩy mạnh tay Quan Triều Viễn ra. Anh biết cô đang giận nên không muốn tỏ thái độ quá cứng rắn.
“Anh đi tắm đi!” Tô Lam lấy từ trong ngăn kéo ra một cái khăn tắm và ném cho anh.
Quan Triều Viễn không nói gì, ngoan ngoãn chui vào trong phòng tắm. Tô Lam lại tìm quần áo ngủ cho anh. Cũng may bọn họ thỉnh thoảng tới bên này ở vài ngày nên vẫn có đủ đồ.
Tô Lam lại dặn người giúp việc chuẩn bị thức ăn khuya cho Quan Triều Viễn để anh tắm xong vừa vặn có đồ ăn. Chờ tới lúc anh ăn xong, cô đã leo lên giường rồi.
Quan Triều Viễn chui vào trong chăn cố ý nằm sát vào người Tô Lam. Cô dịch người sang bên, anh lại xích qua theo. Cô tiếp tục dịch vào, cho đến khi bị dồn đến góc tường, không có cách nào xích vào thêm được nữa.
Chương 1995
Quan Triều Viễn vuốt ve lưng Tô Lam. Anh đã rất lâu không thấy cô cáu giận như vậy rồi.
Tô Lam không để ý đến anh.
“Em không để ý tới anh à? Vậy anh ra tay luôn nhé?”
“Anh cứ làm loạn đi, Tiểu Nhã ở phòng bên cạnh đấy.”
Một câu nói làm Quan Triều Viễn lập tức ỉu xìu. Cách âm ở nhà cũ này không tốt. Lúc trước phòng bên cạnh không có ai ở, sau đó Hoắc Tư Nhã muốn thoát khỏi sự theo dõi của bố mẹ nên mới chuyển vào đấy.
Dù sao chỗ này là nhà họ Hoắc chứ không phải nhà mình, Quan Triều Viễn cũng phải kiềm chế.
Anh biết Tô Lam đang tức giận mà Hoắc Tư Nhã còn vị thành niên đang ở phòng bên cạnh nên không dám lỗ mãng.
Anh chỉ khoác tay lên trên lưng Tô Lam. Cô quay lưng về phía anh, vẫn không để ý tới anh, hai người ngủ một đêm trong sự giận dỗi như vậy.
Lúc Tô Lam tỉnh lại thì giật mình, thấy Quan Triều Viễn đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mê người.
Cô không biết buổi tối sau khi mình ngủ thiếp đi đã tự lăn tới bên cạnh anh hay người đàn ông tồi tệ này nhân cơ hội cô ngủ say mà ôm cô vào trong lòng.
Tô Lam bị anh nhìn với ánh mắt nóng rực như vậy thì có hơi ngượng ngùng cũng có chút xấu hổ, tính xoay người ngủ tiếp. Dù sao bây giờ không có con làm phiền, cũng không bận việc gì, cô muốn ngủ tới khi nào cũng được.
Quan Triều Viễn dường như đoán được Tô Lam muốn xoay người đã tóm lấy cô và giam cô trong vòng tay của mình.
Tô Lam giãy giụa không có tác dụng thì xị mặt xuống, “Anh thả em ra!”
“Anh không thả, em đừng tức giận nữa mà.” Quan Triều Viễn tiện thể hôn lên môi cô.
Ngọt thật, anh đã không được hôn cô rất nhiều ngày rồi.
“Em không giận.” Tô Lam rủ mí mắt xuống không chịu nhìn Quan Triều Viễn.
“Em không giận thì đang làm gì vậy?”
“Em muốn ngủ!” Tô Lam đúng lúc nâng chân đá vào bụng Quan Triều Viễn làm anh đau đến mức rên rỉ. Cô thừa dịp chui ra khỏi vòng tay anh, cầm quần áo và bước xuống giường.
Hoắc Vũ Long tương đối bận rộn nên sau khi hai người thức dậy không gặp được ông, đến bữa tối cả nhà mới tập trung đông đủ.
Mặc dù biết hai người đang giận dỗi nhưng Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi vẫn mắt nhắm mắt mở. Bọn họ không tiện can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng trẻ, chỉ nghĩ thầm hai người tranh cãi một trận rồi lại làm lành thôi.
“Tiểu Viễn, các cháu không qua bên này bao lâu rồi nhỉ?” Cháu gái và cháu rể cùng qua, Hoắc Vũ Long tất nhiên rất vui mừng.
“Cháu cũng không nhớ nữa.” Quan Triều Viễn lúng túng trả lời.
“Dù sao từ lúc Tô Lam có thai Cửu Cửu là không tới rồi, tính ra cũng phải một năm rưỡi đấy.” Sở Nhuận Chi nhắc nhở.
“Đúng vậy, các cháu đã lâu không qua, lần này khó khăn lắm mới qua thì phải ở thêm mấy ngày chứ?”
Tô Lam cúi đầu ăn cơm, không tham dự vào cuộc nói chuyện của mọi người nhưng không có nghĩa là cô không nghe. Cô nghĩ thầm Quan Triều Viễn bận rộn như vậy, còn nhớ thương “nhân tình nhỏ” trong nhà, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Quan Triều Viễn muốn đi vào ngày mai thì anh có thể tìm ra được cả trăm lý do.
Chương 1996
Tô Lam đoán anh chắc chắn sẽ không ở lại, anh cũng có thể đúng lúc mượn cơ hội đưa cô đi, đến lúc đó cô sẽ nói thẳng là mình muốn ở lại thêm vài ngày.
“Cũng được, cháu đã lâu không đến đây, lại nghe theo cậu ạ.”
“Khụ khụ khụ…” Tô Lam nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy thì mắc nghẹn làm mọi người ở đó đều nhìn cô, thật xấu hổ.
Quan Triều Viễn vội vàng đưa cốc nước đến trước mặt Tô Lam, cô uống vài hớp, lúc này mới thấy đỡ hơn một chút.
“Xem em vui vẻ đến mức nào kìa? Nếu em muốn về thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào mà.”
Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn. Anh lại giả vờ cháu rể tốt trước mặt cậu mợ mình đấy!
Nhưng anh rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng anh ở đây không được tự nhiên mà mình thì không để ý tới, còn không nhanh bằng nhân cơ hội đưa mình về rồi cố gắng dỗ dành.
Chẳng bao lâu, Tô Lam đã biết được đáp án. Ở trước mặt Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi, cô chắc chắn phải giữ thể diện cho anh, tối thiểu lúc cùng ăn cơm, trò chuyện, cô sẽ không tỏ ra khó chịu với anh, còn phải giả vờ là một cặp vợ chồng yêu thương nhau.
Quan Triều Viễn này đúng là lắm mưu nhiều kế!
Rõ ràng là anh ăn chắc cô rồi!
Bọn họ ở nhà họ Hoắc ba ngày nhưng Quan Triều Viễn vẫn không dỗ được Tô Lam. Nói chung cô đi đâu thì anh theo tới đó, cô làm gì, anh sẽ cũng làm theo.
Sau khi nán lại ba ngày như vậy, Tô Lam không thể chịu được nữa, lấy lý do mình nhớ con để chuẩn bị quay về.
Hoắc Vũ Long vốn định đặt vé máy bay giúp hai người nhưng Quan Triều Viễn nói mình đã bảo thư ký đặt trước rồi, là chuyến bay vào chiều hôm đó.
Vì vậy Hoắc Vũ Long phái người đưa bọn họ tới sân bay.
Nhưng Quan Triều Viễn xuống xe lại không vào sân bay mà vẫy xe tới một cửa hàng ô tô 4S.
Tô Lam không muốn để ý tới anh, cũng chẳng biết anh có ý gì nên vẫn đi theo.
Sau đó Quan Triều Viễn nhìn trúng một chiếc xe và thanh toán hết các khoản tiền, gắn biển xe tạm thời xong lại dẫn Tô Lam lên xe.
Nhưng Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn mua chiếc xe trong nháy mắt thì thật sự không nhịn được nữa.
“Anh mua xe làm gì? Anh bị bệnh à? Chúng ta sắp lên máy bay rồi!”
Quan Triều Viễn thắt dây an toàn cho mình xong lại thắt dây cho Tô Lam, “Ai nói sẽ lên máy bay chứ?”
“Chẳng phải anh nói…”
“Anh không mua vé máy bay, chúng ta lái xe về.”
“Lái xe về à?” Tô Lam quả thật giật mình trước hành động điên cuồng này, “Anh điên rồi à?”
“Anh không điên! Em ngồi cho chắc đấy!”
Có máy bay không ngồi lại cứ nhất quyết mua xe lái về, Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn chắc chắn là muốn đốt tiền rồi!
Cô lười để ý tới anh, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Cô mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn cảm thấy chiếc xe mới đi không bao lâu đã dừng lại.