Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1985-1990




Chương 1985

Đối với chuyện đột nhiên có thêm một đứa em gái, Tiểu Thất tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Sáu tháng sau Tô Lam giữ lời hứa cho Cửu Cửu cai sữa, không biết có phải là do nguyên tắc cùng giới thì đẩy nhau, khác giới thì hút nhau hay không mà Cửu Cửu không có phản ứng gì với chuyện cai sữa, dường như cô bé đã ngóng trông ngày này từ lâu.

Tận đến giờ phút này Tô Lam mới biết cái tên Tam Tam đặt cho Cửu Cửu vô cùng chính xác!

Nhớ hồi trước Quan Triều Viễn đặt tên cho Tam Tam, anh nói cậu bé là người thứ ba xem vào giữa vợ chồng họ cho nên gọi là Tam Tam, vậy thì Cửu Cửu là ba lần của ba, đúng là còn kinh khủng hơn cả ba người thứ ba nữa!

Bởi vì không cần cho bú nên đến tối Cửu Cửu được người giúp việc trông nom, Tô Lam cũng nhàn rỗi hơn.

Tuy sinh xong Cửu Cửu khoảng hai tháng, hai người đã khôi phục cuộc sống chăn gối, nhưng bởi vì Cửu Cửu thực sự quá tinh nghịch cho nên Quan Triều Viễn cũng thương Tô Lam, về cơ bản lâu lắm họ mới làm chuyện đó một lần.

Tô Lam nghĩ thầm, có thể đền bù cho Quan Triều Viễn được rồi đây, nhưng đến tối người đàn ông này vẫn không thấy về!

“Tăng ca ở công ty sao?” Tô Lam lẩm bẩm, nhưng vừa nghĩ lại thấy không đúng, nếu như tăng ca thì Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ báo với cô một tiếng.

Tô Lam lập tức gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, ai ngờ điện thoại có chuông nhưng không ai nghe.

Cô hơi sốt ruột đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc đụng phải người giúp việc.

Người giúp việc cung kính chào hỏi Tô Lam.

Tô Lam phát hiện người giúp việc đang bưng một bát canh trứng bèn vội vàng hỏi: “Tôi nói rồi cơ mà? Nửa đêm đừng cho cô chủ ăn thứ này.”

Bé cưng sáu tháng tuổi bắt đầu ăn bữa phụ, nhưng Tô Lam đọc sách nên biết rằng buổi tối không phải thời gian thích hợp để ăn bữa phụ, hơn nữa phải dần dần tạo cho bé cưng thói quen ăn ít vào buổi tối, bởi vì buổi tối con người không cần ăn.

Người giúp việc có vẻ hơi quẫn bách, “Là cậu chủ bảo tôi mang lên ạ.”

“Cậu chủ? Anh ấy về rồi sao?”

“Cậu chủ về từ lâu rồi ạ.”

Nghe thấy người giúp việc nói vậy, Tô Lam thực sự không thể tin được, anh đã về nhà từ lâu mà không thèm về phòng? Hơn nữa điện thoại cũng không nghe!

Tô Lam xua tay với người giúp việc, người giúp việc vội vàng chạy tới phòng trẻ con.

Cô chống nạnh đi đi lại lại trước cửa, cuối cùng giận không nén được, quyết định đến phòng trẻ con xem thử, cô đứng ở cửa trông thấy Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế, Cửu Cửu ngồi trên ghế trẻ em, Quan Triều Viễn đút cho Cửu Cửu từng thìa canh trứng.

Hình ảnh bố và con gái mới hài hòa làm sao.

Không biết vì sao mà Tô Lam rất muốn nổi cáu!

Cô cũng không biết mình làm sao nữa!

Cô đừng ở cửa một lúc, thực sự cảm thấy lồng ngực rất bức bối, bèn nổi giận đùng đùng về phòng ngủ.

Nghĩ thầm chắc Quan Triều Viễn cho con ăn xong canh trứng sẽ về phòng nhỉ? Ai ngờ đợi mãi mà anh không trở lại.
Chương 1986

Tô Lam chỉ cảm thấy cơn giận nơi lồng ngực giống như đang thiêu đốt, không ngừng bành trướng.

Tô Lam nhìn đồ ngủ mình chuẩn bị, cô vo tròn rồi ném thẳng vào trong tủ quần áo!

Cô chuẩn bị một bộ đồ ngủ gợi cảm, bởi vì lúc trước cho con bú nên toàn mặc đồ ngủ chuyên dùng cho bú, cô nghĩ bụng sẽ đền bù cho người đàn ông này, ai ngờ người ta lại…

Lúc mười một rưỡi, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng rón rén về phòng, vừa bước vào đã giật mình, bởi vì anh tưởng Tô Lam đã ngủ.

“Em chưa ngủ à?” Quan Triều Viễn đi đến bên giường ngáp một cái.

Tô Lam đang chơi game trên điện thoại mà dạo này Mục Nhiễm Tranh giới thiệu cho cô, vốn dĩ cô không có hứng thú gì, nhưng trong quá trình chờ đợi Quan Triều Viễn nhàm chán quá nên chơi game giết thời gian.

Quan Triều Viễn cúi đầu thấy Tô Lam đang chơi game, “Khuya khoắt rồi em còn chơi trò gì vậy?”

“Ai đó khuya khoắt mới trở về thì được còn em chơi game thì không được sao?”

Làm vợ chồng bao năm nay nên Quan Triều Viễn phát hiện ra Tô Lam là lạ, “Sao em ăn nói kỳ lạ thế? Anh đâu có trở về lúc khuya khoắt, anh đi dỗ con cơ mà?”

“Em biết! Anh dỗ con, anh vất vả được chưa.” Tô Lam vẫn chăm chú chơi game.

Giọng điệu này khiến Quan Triều Viễn càng khó chịu.

“Em có ý gì vậy hả? Em có biết Cửu Cửu khó dỗ cơ nào không, vất vả lắm anh mới dỗ được con bé ngủ đấy! Anh về phòng mà em nói anh như vậy?”

Anh cảm thấy rất ấm ức!

Tô Lam thấy Quan Triều Viễn to tiếng thì cô cũng không kiềm chế nữa, ném di động sang bên cạnh rồi mở miệng nói.

“Hơn nửa đêm anh ăn nhiều như vậy anh có ngủ được không? Với lại, người giúp việc dỗ con bé rất giỏi, chỉ khi ai đó ở cạnh, con bé mới ầm ĩ không ngủ như vậy thôi!”

Điều Tô Lam nói là sự thật, Cửu Cửu chỉ có mấy việc ăn, ngủ và khóc, về cơ bản cô bé không chơi đùa, tỉnh cái là bắt đầu khóc, ăn no là đi ngủ, vô cùng dễ dỗ.

Chỉ khi Quan Triều Viễn ở đó, dù buồn ngủ díp mắt nhưng cô bé vẫn cố gắng vui cười, khi Quan Triều Viễn nghỉ ngơi ở nhà, thậm chí cô bé có thể không ngủ cả ngày!

Quan Triều Viễn càng nghe Tô Lam nói thì càng cảm thấy khó chịu.

“Con bé đói mà em không cho nó ăn gì sao?”

“Buổi tối con người không cần ăn, con bé là con người! Nếu như mặc kệ con bé muốn làm gì thì làm thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa, Cửu Cửu đã rất béo rồi, anh muốn con gái anh trở thành một người mập mạp tương lai không ai cưới hả?”

Tô Lam nói rất nhiều hơn nữa đều từ góc độ dạy dỗ trẻ con, cô không muốn để Quan Triều Viễn biết mình đang ghen, dường như cô cũng đang thuyết phục mình rằng không phải cô đang ghen.

“Anh đã đọc sách rồi, bây giờ trẻ con béo một chút cũng không sao, về cơ bản dáng người của chúng di truyền từ bố mẹ, giống như anh và em vậy, con bé sẽ không béo đâu! Cho dù con bé mập mạp không ai cưới thì anh cũng sẽ nuôi nó cả đời!”

Tô Lam tức không nói nổi vì Quan Triều Viễn, không ngờ cô không tìm được bất cứ sơ hở gì, với cả anh càng nói thì trong lòng cô càng tức.

Nuôi con bé cả đời? Nói sao mà dễ nghe thế!
Chương 1987
Hình như cô là vợ anh mà còn chưa nghe anh nói vậy bao giờ?
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam không nói lời nào thì càng thừa thắng xông lên.
“Trước kia anh mặc kệ Tam Tam thì em chê anh vô tâm, bây giờ anh quan tâm Cửu Cửu thì em lại chê anh lắm chuyện, sao người phụ nữ như em khó hầu hạ quá vậy?”
Tô Lam vốn đang nổi nóng, nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, cô cầm lấy gối ném về phía Quan Triều Viễn.
“Em khó hầu hạ thế đấy! Không muốn hầu hạ thì đừng hầu hạ! Ai xin anh đâu!” Nói xong cô nằm xuống kéo chăn đắp lên người.
“Em ăn thuốc súng à?” Quan Triều Viễn cũng không muốn để ý tới Tô Lam, ở chung với nhau lâu, thỉnh thoảng cãi nhau một trận cũng không có gì to tát, không giống ngày xưa cứ cảm thấy như gặp kẻ địch.
Quan Triều Viễn đi vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì thời gian không còn sớm nên anh chỉ tắm rửa qua loa, tắm xong phát hiện mình chỉ mải cãi nhau với Tô Lam mà quên không cầm đồ ngủ.
Thế là anh để người trần ra ngoài đến bên tủ quần áo lấy đồ ngủ, Tô Lam giận dỗi nên đã tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.
Anh cũng hết cách đành phải lần mò tìm đồ ngủ của mình, ai ngờ vừa mở tủ quần áo ra thì bên trong có bộ quần áo rơi ra.
Anh nhìn bóng đen dưới chân rồi nhặt nó lên, cầm vào trong phòng tắm có đèn mới phát hiện đó là một bộ đồ ngủ tơ tằm, loại phía trên có kèm nội y…
Quan Triều Viễn nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, bảo sao hôm nay cô giận kinh như vậy!
Hóa ra là vì cái này!
Quan Triều Viễn dĩ nhiên rất hiểu tính khí của Tô Lam, lần nào muốn khen thưởng hay đền bù cho anh, cô đều sẽ mặc đồ ngủ rất gợi cảm.
Quan Triều Viễn bèn trở lại bên giường, ôm Tô Lam từ phía sau.
“Anh còn thắc mắc sao hôm nay em giận kinh như vậy! Còn càu nhàu anh không trở lại, hóa ra chuyện là như vậy… Chồng hầu hạ em ngay đây…”
Nói xong Quan Triều Viễn liền bắt đầu ra tay.
“Biến ngay cho em!” Tô Lam vốn đang giận sắp phát điên mà Quan Triều Viễn còn không biết điều sán lại gần.
“Xấu hổ gì chứ, anh biết phụ nữ các em ba mươi như sói bốn mươi như hổ mà, bây giờ em cũng đến tuổi này rồi, em cũng có nhu cầu sinh lý mà, nào nào nào.”
Tô Lam nghe thấy mấy lời khiến người ta xấu hổ này thì lập tức nhổm dậy đá Quan Triều Viễn một cái!
“Biến xa ra!”
Quan Triều Viễn không hề đề phòng, lập tức bị đá lăn xuống giường.
“Em điên à Tô Lam!”
Tô Lam cũng biết mình dồn hết sức vào cú đá này, cô không ngờ mình lại đá Quan Triều Viễn xuống giường.
Nhất thời cô không biết phải làm sao.
Quan Triều Viễn vốn định dỗ dành Tô Lam, nhưng cú đá này khiến anh từ bỏ ý định!
Anh mở tủ quần áo lấy đồ ngủ mặc đại lên người rồi ôm gối đi sang phòng cho khách!
Tô Lam há miệng định gọi anh lại nhưng không sao mở miệng được!
Sau khi Quan Triều Viễn bỏ đi, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, nước mắt rơi lã chã.
Chương 1988

Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, đã rất lâu rồi cô không khóc, hôm nay chợt không nén được!

Cô cứ cảm thấy Quan Triều Viễn như biến thành một người khác, trước kia dù cãi nhau gay gắt đến mấy, Quan Triều Viễn cũng sẽ không sang phòng cho khách, những lần anh sang phòng cho khách đều là vì bị cô đuổi đi, sau đó anh lại mặt dày quay về.

Bây giờ thì sao? Không ngờ anh ôm gối sang phòng khác ngủ một mình.

Cho dù hôm nay cô hơi quá đáng, cho dù hôm nay cô hơi cố tình gây sự thì anh cũng không nên như vậy!

Chẳng lẽ anh không suy nghĩ tại sao cô lại như vậy à!

Không ngờ anh còn cãi nhau với cô, còn to tiếng như vậy!

Trước kia cô cũng sẽ cáu kỉnh nhất quyết không cho anh chạm vào, nhưng lần nào anh mặt dày cọ xát vào người cô, cô đều giả bộ từ chối nhưng vẫn cho anh ăn đấy thôi?

Sao bây giờ lại không như vậy!

Hình như anh đã không còn kiên nhẫn…

Trước kia anh còn nói anh sợ nhất là thấy cô khóc, bây giờ cô khóc mà anh lại không ở đây!

Tô Lam càng nghĩ càng buồn, “Cái người đàn ông thay lòng đổi dạ, phụ bạc, tồi tệ này!”

Sau khi mắng Quan Triều Viễn rất nhiều lần, Tô Lam khóc lóc rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau ngủ dậy phát hiện bên cạnh không có Quan Triều Viễn, cô vẫn có chút không quen, lúc đi vào nhà vệ sinh cô phát hiện mắt mình sưng như quả trứng gà!

Xong rồi, e là hôm nay không ra ngoài được.

Quan Triều Viễn cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, buổi sáng rời giường liền đến công ty, buổi tối trở về chuyện đầu tiên anh làm vẫn là đến phòng trẻ con.

Người giúp việc đang thay tã cho Cửu Cửu, Cửu Cửu khóc dữ dội, Quan Triều Viễn thấy thế vội vàng đi qua.

“Tay chân vụng về, đến tã cũng không biết thay!”

Kể ra cũng kỳ lạ, Quan Triều Viễn vừa vào, Cửu Cửu lập tức nín khóc mỉm cười.

“Cô chủ nhỏ đúng là thân với cậu chủ!”

“Nói nhảm! Nó là con gái tôi mà lại!”

Quan Triều Viễn thay tã cho Cửu Cửu xong, “Hôm nay cho cô chủ ăn gì?”

“Uống sữa và ăn một ít bún ạ.” Người giúp việc trả lời.

“Tôi bảo cho cô chủ ăn một chút canh hoa quả cơ mà?” Quan Triều Viễn lập tức xụ mặt xuống.

Người giúp việc cảm thấy rất ấm ức, “Trước kia canh hoa quả đều do mợ chủ làm, mợ chủ không cho chúng tôi làm, nói chúng tôi không nắm vững, nhưng cả ngày hôm nay mợ chủ chưa từng tới đây ạ.”

“Cả ngày cô ấy không tới?” Quan Triều Viễn cảm thấy kỳ lạ.

“Vâng ạ, cả ngày không tới.”

“Người phụ nữ này ba ngày không đánh thì cô ấy liền nhảy lên đầu lên cổ!”

Đám người giúp việc lập tức bật cười.

“Cậu chủ, cậu đâu nỡ đánh mợ chủ!”

Quan Triều Viễn trừng mắt, đám người giúp việc không dám cười nữa.
Chương 1989

Nhưng như vậy đã tốt lắm rồi, trước kia đám người giúp việc nào dám nói đùa với Quan Triều Viễn, anh luôn xụ mặt, chỉ khi nói chuyện với mợ chủ mới cười thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, từ khi có cô chủ, anh trở nên hòa nhã dễ gần hơn hẳn, tiếp xúc nhiều liền cảm thấy anh không dữ dằn như vậy.

“Các cô trông nom cô chủ.” Nói xong Quan Triều Viễn đi thẳng ra khỏi phòng trẻ con.

Chẳng lẽ người phụ nữ này vẫn chưa nguôi giận? Không đến mức đó chứ?

Sao cô có thể mặc kệ con gái chỉ vì giận dỗi cơ chứ!

Chỉ quan tâm con trai, còn con gái thì mặc kệ!

Nếu là như vậy, anh thật sự phải nói chuyện với cô cho ra nhẽ, cô không thể trọng nam khinh nữ như thế được.

Trên đường về phòng, vừa khéo Quan Triều Viễn đi qua phòng của Giản Ngọc và Lý Như Kiều, đúng lúc Giản Ngọc đi ra.

“Anh đang muốn tìm cậu đấy!”

“Tìm em làm gì?” Quan Triều Viễn đang vội đi tìm Tô Lam tranh luận nên có vẻ hơi nôn nóng.

“Cậu định đi tìm ai đánh nhau hay sao mà nôn nóng thế? Anh hỏi cậu, anh thấy sáng nay cậu đi ra từ phòng cho khách, cậu cãi nhau với Tô Lam à?”

Giản Ngọc hết sức quan tâm về tình hình tình cảm của hai vợ chồng họ.

Theo như bình thường chỉ khi xảy ra chuyện lớn thì hai người họ mới ngủ riêng.

“Bọn em cãi nhau đấy thì sao nào? Vợ chồng có ai không cãi nhau? Anh đừng cản em, em còn phải đi tìm cô ấy! Sao cô ấy lại trở nên như vậy chứ, vô duyên vô cớ là nổi cáu, cả ngày hôm nay còn mặc kệ Cửu Cửu, em muốn hỏi cô ấy xem rốt cuộc cô ấy muốn thế nào!”

“Không cần đi tìm đâu!” Lý Như Kiều từ trong phòng đi ra, dựa người vào tường, “Chị ấy không ở nhà.”

“Cô ấy đi đâu?”

Lý Như Kiều nhìn Quan Triều Viễn đang tức xì khói, hai chị em dâu họ có quan hệ cực kì tốt, lúc cãi nhau với Giản Ngọc Lý Như Kiều sẽ kể cho Tô Lam, Tô Lam cãi nhau với Quan Triều Viễn dĩ nhiên cũng sẽ nói với Lý Như Kiều.

“Đến thành phố S rồi.”

“Đến thành phố S làm gì?”

“Coi như về nhà ngoại thôi! Chị ấy chịu tủi thân, lại không có nhà ngoại, chỉ có một người cậu, anh bảo chị ấy đi đâu được đây!” Lý Như Kiều cũng đáp lại bằng giọng quái gở.

“Em đừng có nói chuyện bằng giọng quái gở ấy được không?” Giản Ngọc lập tức ngăn Lý Như Kiều lại.

“Giọng em có quái gở đâu? Có một số người thay lòng đổi dạ ấy chứ!”

Quan Triều Viễn còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện thì người giúp việc đã vội vàng chạy tới báo một tin xấu, đó là Cửu Cửu nôn.

Trẻ con nôn sữa vốn là chuyện bình thường, nhưng hôm nay đã nôn nhiều lần, ban nãy lại nôn nên người giúp việc mới chú ý.

Quan Triều Viễn lập tức mời bác sĩ đến, bác sĩ chẩn đoán bệnh rồi bảo là bị đau bụng do triệu chứng viêm gây nên, không có gì đáng ngại.

Nhưng bác sĩ vẫn tiêm một mũi vào cái mông nhỏ béo núc ních của Cửu Cửu.
Chương 1990

Quan Triều Viễn rất xót xa!

Bác sĩ bảo tạm thời đừng cho ăn, cứ quan sát trước đã.

Lúc này Tô Lam đã tới thành phố S, vào ở nhà họ Hoắc.

Thực ra cô muốn về nhà họ Hoắc chỉ vì nổi hứng nhất thời, vốn dĩ cô định cằn nhằn với Lý Như Kiều rồi thôi, nhưng càng nói càng tức, cảm thấy mình không thể cứ bỏ qua như vậy được.

Vừa hay cậu gọi điện thoại cho cô, hỏi có một hoạt động cô tham gia được không, thế là cô bèn đến đây.

Hai người Hoắc Tư Kiệt và Mục Nhất Hân đều ra nước ngoài du học, về cơ bản nhà họ Mục và nhà họ Hoắc cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người, Hoắc Tư Nhã sắp thi đại học nên học hành khá căng thẳng.

Ngày thứ hai mắt Tô Lam đã hết sưng, ngày thứ ba cô tham gia hoạt động cả ngày giúp Trang sức Hoắc Thị, lúc trở lại nhà họ Hoắc trong lòng cô trống rỗng.

Cô không biết mình có thể làm gì, đột nhiên cô cảm thấy mình giống như một kẻ vô dụng khi bỏ nhà, bỏ con.

“Chị họ tốt của em ơi, chị đã thở dài mười mấy lần rồi, làm em không làm bài tiếp được nữa!” Hoắc Tư Nhã cuối cùng cũng không nhịn được.

Hoắc Tư Nhã gập vở lại, “Chị có chuyện gì phiền lòng thì nói cho em nghe đi.”

“Chị làm gì có?”

“Từ lúc chị vào nhà em đã nhận ra rồi, chắc chắn chị có tâm sự, có phải chị cãi nhau với anh rể không?”

Hoắc Tư Nhã ra dáng người lớn, một tay chống đầu nhìn Tô Lam ngồi trên sofa.

Đây là phòng của Hoắc Tư Nhã, trong phòng chỉ có hai người họ.

“Ai cãi nhau với anh ấy?” Tô Lam đã chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.

“Chị nói câu này là em đã chắc chắn chị cãi nhau với anh rể!” Hoắc Tư Nhã trượt ghế ra rồi đi đến bên Tô Lam, “Để chuyên gia tình yêu là em cho chị lời khuyên nhé?”

“Chuyên gia tình yêu?” Nghe thấy danh xưng này Tô Lam không nhịn được bật cười, “Em mới có tí tuổi đầu!”

“Ai da chị họ, chị cứ nói cho em nghe thử đi, cho dù em không giúp được chị thì trong lòng chị cũng dễ chịu hơn mà!”

Không chịu được sự quấy rầy nhõng nhẽo của Hoắc Tư Nhã, cũng có lẽ Tô Lam cảm thấy trong lòng quá tủi thân, thế là cô kể cho Hoắc Tư Nhã nghe chuyện trong khoảng thời gian này.

Thực ra sau khi trở về từ Love Valley, Tô Lam vẫn luôn cảm thấy Quan Triều Viễn quá quan tâm Cửu Cửu, lúc ấy cô cũng không quá để ý, chỉ nghĩ đó là tình yêu thương mà người bố dành cho con mình.

Thế nhưng từ khi cai sữa, Tô Lam không nghĩ như vậy nữa, bởi vì mức độ quan tâm của Quan Triều Viễn đối với Cửu Cửu đã lên một tầm cao mới.

Trước kia lúc về nhà chuyện đầu tiên anh làm là đi tìm cô, còn bây giờ là đến phòng trẻ con, nói chuyện phiếm với Tô Lam mười câu thì có đến chín câu liên quan đến Cửu Cửu.

Hoắc Tư Nhã chống cằm nghe say sưa.

“Có phải anh rể em đã thay lòng đổi dạ không? Trước kia anh ấy không như vậy!” Cuối cùng Tô Lam tổng kết một câu.