Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1487






Chương 1487

“Quan trọng là con và Diệu Diệu không sao, cả nhà mình vẫn ở bên nhau.”

Tô Nhược Vân kéo tay Vương Vãn Hương và vỗ nhẹ, như thể bảo bà ta yên tâm.

Dù sao vẫn là người bạn già chung sống nhiều năm với mình, tuy Tô Khôn thật sự không có ưu điểm nào, nhưng Vương Vãn Hương vẫn có chút không đành lòng.

“Mẹ, thật ra bố con vào tù cũng là một chuyện tốt, như vậy thì chúng ta có thể lợi dụng sức mạnh của dư luận để công kích Tô Lam. Tống bố đẻ của mình vào tù, đến lúc đó không chừng Tô Lam vì sức ép của dư luận sẽ nghĩ cách cứu bố con ra thôi.”

Vương Vãn Hương lúc này mới có một tia hy vọng, “Vân Vân, cách này có dùng được không?”

“Chỉ cần chúng ta giáng đòn phủ đầu, chiếm lĩnh điểm cao nhất của đạo đức, cho dù cô ta có phản kích thì mọi người cũng sẽ đồng tình với cách nói của chúng ta thôi, con sẽ cố gắng thử xem sao.”

“Được, được, Vân Vân, chúng ta bắt đầu hành động ngay đi.”

Sau khi an ủi Vương Vãn Hương, Tô Nhược Vân tiễn bà ta đi.

Đúng là cô ta nên sắp xếp rồi.

Lâm Thanh Phượng từ bên ngoài trở về, Tô Nhược Vân lập tức tới đón, “Mẹ, mẹ đã về rồi sao? Gần đây trời bắt đầu lạnh rồi, con còn định tặng cho mẹ bộ quần áo nữa.”

Lâm Thanh Phượng chỉ liếc nhìn Tô Nhược Vân không nói gì, đi thẳng vào phòng khách.

Người giúp việc bưng trà tới, Tô Nhược Vân vội vàng nhận lấy, tận tay đặt trước mặt Lâm Thanh Phượng.

“Mẹ, mẹ uống một ngụm trà nóng trước đi, đi đường cũng mệt rồi.”

Lâm Thanh Phượng nhấp một ngụm trà, “Mẹ vừa đi ngang qua công ty, A Dịch đi công tác một tuần mới về, bảo mẹ nói cho con biết.”

Tô Nhược Vân trong lòng đương nhiên không thoải mái khi nghe được tin này, Lâm Thanh Phượng còn có chút kiêng dè khi Mộ Dung Dịch ở nhà, Mộ Dung Dịch đi công tác một tuần, cuộc sống của cô ta lại không thoải mái rồi.

“Anh Dịch còn không nói cho con biết một tiếng, tại sao anh ấy lại đột nhiên đi rồi?”

“Con cũng không thử nghĩ xem, thằng bé có thể sắp xếp đi công tác lâm thời sao? Chắc chắn là đã sắp xếp từ trước rồi, con là vợ mà ngay cả chuyện thằng bé đi công tác cũng không biết. Người vợ như con có phải rất không đạt yêu cầu rồi không?”

Lâm Thanh Phượng vừa mới mở miệng là lại quở trách, “Đừng cho rằng con đang mang thai thì có thể bỏ bê chồng mình, chúng ta có thể không yêu cầu con, nhưng bản thân con phải giữ đúng bổn phận của mình!”

“Mẹ nói đúng, gần đây đúng là con đã bỏ bê anh Dịch, sau này con nhất định sẽ thay đổi.”

“Con biết là tốt, mẹ mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đây.” Lâm Thanh Phượng đặt tách trà lên bàn rồi đi thẳng lên lầu.

Tô Nhược Vân cũng trở lại phòng ngủ của mình, vừa vào cửa liền cầm chiếc gối trên giường đập mạnh xuống giường!

“Bà già chết tiệt! Bà già chết tiệt, có ngày tôi sẽ trả lại cho bà!”

Hiện tại cô ta sống trong nhà thờ họ, cũng không thể không cúi đầu trước Lâm Thanh Phượng, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc dùng gối để trút giận.

Cô ta còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn phải học cách tự an ủi bản thân, không nổi nóng làm tổn thương đến đứa con trong bụng, nếu có chuyện gì xảy ra với đứa con trong bụng thì cô ta thực sự sẽ xong đời.