Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1486






Chương 1486

“Mẹ, sao mẹ lại tìm đến đây, sao không gọi điện cho con? Cũng may hôm nay mẹ chồng con không có ở nhà.”

Lâm Thanh Phượng lúc lại mỉa mai nhà họ Tô trước mặt Tô Nhược Vân, đương nhiên Tô Nhược Vân không muốn làm cho Lâm Thanh Phượng không vui vì sự xuất hiện của Vương Vãn Hương.

“Vân Vân, mẹ không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa, mẹ đã đi cầu xin Tô Lam rồi. Cô ta nói rằng chỉ cần con đồng ý đến gặp cô ta và thừa nhận lỗi lầm của mình, cô ta sẽ tha cho chúng ta một lần, cũng có thể cứu bố con ra ngoài, Vân Vân, con đến đó một lần đi.”

Vương Vãn Hương cầm tay Tô Nhược Vân và than thở khóc lóc.

Bà ta vốn là người không có chủ kiến gì, bình thường hay chửi bới, nhưng khi gặp biến cố lớn thì lại loạn hết cả lên.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

“Mẹ nói là con đến chỗ của Tô Lam và thừa nhận sai lầm của mình với Tô Lam.”

Tô Nhược Vân vội vàng hất tay Vương Vãn Hương ra, “Sao có thể chứ!”

Bảo cô ta nhận lỗi với Tô Lam? Đùa đấy à!

Cô ta chết ngay bây giờ cũng sẽ không cúi đầu trước Tô Lam!

“Vân Vân, mẹ biết rằng con không muốn đi, con không muốn đi gặp Tô Lam, mẹ cũng không muốn, nhưng bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu bố con thôi, con nể mặt mẹ coi như cứu bố con đi được không?”

Vương Vãn Hương khổ sở van xin con gái mình, nước mắt rơi như mưa.

“Mẹ, không phải con không muốn đi mà là Tô Lam quỷ kế đa đoan, bày mưu tính kế. Mẹ có chắc là cô ta sẽ không giúp chúng ta không? Không phải giăng bẫy gì con chứ?”

Vương Vãn Hương cau mày, “Không đâu, Vân Vân, cô ta đã nói ở trước mặt nhiều người giúp việc, chỉ cần con đi, cô ta nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không truy cứu con.”

“Hờ hờ, mẹ ơi, lời nói vớ vẩn này mẹ cũng tin à? Người giúp việc là của nhà cô ta, đương nhiên là cùng một giuộc với chủ nhà rồi, đến lúc đó cô ta lật mặt không thừa nhận thì những người giúp việc đó sẽ đắc tội với chủ của mình sao?”

Vương Vãn Hương rơm rớm nước mắt nhìn con gái, “Chuyện này… chắc là không như vậy đâu đúng không?”

“Tại sao không? Người phụ nữ như cô ta chuyện gì cũng có thể làm ra được! Chưa biết chừng là muốn dụ con qua đó, bảo con thừa nhận gì đó, sau đó đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát. Đến lúc đó sẽ lật đổ cả nhà chúng ta luôn! Đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ trong tù!”

Tô Nhược Vân ôm bụng ngồi trên giường.

“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Vân Vân, bố con không thể ngồi tù được, nếu bố con ngồi tù thì mẹ sống sao đây? Vân Vân, con nghĩ cách gì đi!”

Vương Vãn Hương lo lắng nhảy dựng lên, bà ta nào trải qua chuyện thế này chứ?

Cảm giác như bầu trời sắp sập đến nơi rồi!

“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại được không? Mẹ đừng lo, không phải con trai của Tô Lam không sao sao? Dù bố con bắt cóc nhưng họ đã thu hồi được tiền về rồi, cho dù bị phán xét cũng sẽ không nặng lắm đâu, mẹ yên tâm đi, nếu như bố con thật sự ngồi tù thì chắc chắn con sẽ nuôi mẹ.”

Nghe Tô Nhược Vân nói điều này, Vương Vãn Hương cảm thấy yên lòng hơn một chút.

“Mẹ, mẹ nghĩ đi, những năm nay bố con đối xử với mẹ như thế nào, ông ấy chẳng biết làm gì cả, làm gì cũng không xong, tính tình còn tệ như vậy, cho dù ông ấy không ngồi tù thì ông ấy còn có thể tìm việc làm để nuôi mẹ sao?”

Tô Nhược Vân không còn cách nào khác đành phải bỏ xe giữ tướng thôi.