Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1484






Chương 1484

Quan Triều Viễn cau mày duỗi ngón tay quẹt mũi Tô Lam.

“Đều nói lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất, anh thấy câu này không sai chút nào.”

“Cái gì mà lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất!” Tô Lam đấm vào ngực Quan Triều Viễn.

“Sao lại không độc? Anh sắp phát độc mà chết rồi, mau đưa thuốc giải cho anh! Mau mau mau!” Quan Triều Viễn nói rồi kéo Tô Lam vào lòng hôn lên.

“Ôi, đang nói chuyện nghiêm túc mà, anh đừng nghịch!”

Trong lúc hai người đang đùa nghịch, giọng nói của Vương Vĩ từ ngoài cửa truyền đến.

“Cậu chủ, mợ chủ, ngoài cửa có bà Vương muốn gặp.”

“Bà Vương?”

“Vương Vãn Hương, mẹ kế của em, em biết ngay bà ta sẽ đến.”

Tô Lam không muốn hiểu về người nhà họ Tô. “Chỉ có một người thôi sao?” Tô Lam hướng ra ngoài hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có một mình bà ta.”

“Quả nhiên Tô Nhược Vân không dám tới, cũng ngại tới, bảo bà ta đợi ở phòng khách.”

Quan Triều Viễn cảm thấy rất nhàm chán, “Bà già kia thật nhàm chán, em thật sự muốn gặp sao?”

“Tại sao lại không gặp?”

Tô Lam trở lại phòng ngủ thay quần áo, đi thẳng xuống lầu tới phòng khách.

Vương Vãn Hương đang đợi trong phòng khách, nhìn thấy Tô Lam đi xuống, vội vàng đứng dậy, ‘bụp’ quỳ xuống trước mặt Tô Lam.

“Tô Lam! Mau cứu bố cô đi! Cầu xin cô, mau cứu bố cô đi, nói thế nào thì ông ấy cũng là bố của cô mà!”

Vương Vãn Hương than thở khóc lóc và kêu lên một cách đáng thương.

“Tại sao Tô Nhược Vân không đi cùng bà?”

“Vân Vân… con bé… cô cũng biết mà, con bé đang mang thai, cơ thể không tiện.”

Vương Vãn Hương quỳ trên mặt đất, vừa nhắc đến Tô Nhược Vân vẻ mặt của bà ta liền hơi mất tự nhiên.

“Hờ… không phải rất quan tâm đến bố mình sao? Chỉ là mang thai thôi đã không thể đến chỗ tôi một chuyến để cầu xin cho bố mình sao?”

“Không phải như vậy đâu, là do Vân Vân khó chịu, bác sĩ bảo con bé nằm trên giường nghỉ ngơi. Con bé nhất định đòi đến, là tôi không muốn gọi con bé đến.”

Vương Vãn Hương vừa nói vỗ ngực mình.

“Cô ta không dám đến đúng không?”

Tuy nhiên, Tô Lam đã nhìn thấu tất cả, “Bà đứng dậy nói chuyện đi.”

Vương Vãn Hương vội vàng đứng dậy, Tô Lam bước đến trước ghế sofa và ngồi xuống, Vương Vãn Hương vội vàng đuổi theo.

“Tô Lam, có thế nào thì ông ấy cũng là bố cô, cô cũng không thể đưa bố mình vào tù chứ? Cô tha cho ông ấy lần này đi?”

Tô Lam thưởng thức trà do người giúp việc mang tới, cười lạnh.

“Tôi cũng không thể đưa bố mình vào tù chứ? Bà cảm thấy bà nói những lời này là đúng sao? Là tôi đưa ông ta vào tù sao? Là tôi ép ông ta bắt cóc con trai tôi sao?”

Vương Vãn Hương nghẹn họng không nói nên lời, không biết phải đáp lại như thế nào, bà ta tát mạnh vào mặt mình!

“Là chúng tôi sai! Chúng tôi có lỗi với cô! Cầu xin cô hãy tha cho ông ấy một lần đi, Tô Lam, cầu xin cô!”