Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1483






Chương 1483

Quan Triều Viễn bĩu môi, “Coi như ông ta còn có chút lương tâm.”

“Lòng ghen tị của Tô Nhược Vân rất lớn, cô ta nghĩ rằng nếu như em không còn đứa con này nữa thì chắc chắn anh sẽ ghét bỏ em, mục đích là không muốn nhìn thấy em sống tốt.”

“Tình cảm của chúng ta thì có liên quan gì đến con trai chứ?”

“Đương nhiên là có, người bình thường đều cho rằng anh là con nhà giàu, gia đình nhà giàu chú trọng nhất chính là người thừa kế. Vì vậy, em có con trai đồng nghĩa với việc đã ngồi vững ở vị trí mợ chủ rồi, tư duy của mọi người đều là như vậy, nhưng ai mà biết được nhà chúng ta khá đặc biệt.”

Quan Triều Viễn im lặng không nói gì, tình cảm của anh và Tô Lam làm sao có thể bị tổn thương bởi một đứa trẻ chứ.

Cho dù không có con, Quan Triều Viễn cũng sẽ ở bên Tô Lam cả đời.

“Tất cả kế hoạch đều là từ tay Tô Nhược Vân.”

“Lam Lam, em có chắc không? Nếu Tô Nhược Vân là kẻ chủ mưu…”

Quan Triều Viễn còn chưa nói xong, nếu Tô Nhược Vân là chủ mưu vậy thì cô ta cũng phải đối mặt với mối họa ngồi tù.

“Sẽ không nhầm được, bố em hồ đồ cả đời, ông ta không thông minh đến mức làm ra một kế hoạch tỉ mỉ vẹn toàn như vậy, còn ăn mặc thành một người trẻ tuổi, còn làm ra hiện tượng giả rằng mình đã chạy khỏi trung tâm thương mại, thậm chí phải hai mươi tư giờ sau mới chịu thả người. Bố em không thể làm ra những chuyện này được, em nghe nhân viên cũ nói là bố em còn không biết tính sổ sách!”

Quan Triều Viễn cũng cảm thấy kỳ lạ sau khi nghe Tô Lam kể lại.

“Bố em còn không tìm người tiếp tay chỉ là vì muốn người nhà thoát tội mà thôi, ông ta biết rằng nếu như thất bại chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Ông ta không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, cho nên nhất định chỉ có thể làm chuyện này một mình, thật vĩ đại!”

Tô Lam không khỏi cảm thấy cay đắng.

Cùng là con cái, nhưng ông ta có thể làm mọi thứ vì Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu, nhưng đối với bản thân và Tô Kiêm Mặc ông ta lại không muốn cho đi bất cứ thứ gì.

“Thôi, đừng để trong lòng nữa, không cần so đo với loại người này, anh sẽ tạo thêm áp lực cho phía cảnh sát, bảo họ hỏi ra từ miệng của Tô Khôn.”

Tô Lam cay đắng lắc đầu, “Ông ta sẽ không nói đâu, em hỏi ông ta có phải Tô Nhược Vân đưa thuốc cho ông ta không, ông ta đều vội vàng phủ nhận. Ông ta đã biết kết cục của mình rồi, chắc chắn sẽ không khai họ ra đâu.”

“Nếu ông ta không khai ra mà một mình gánh vác tất cả tội trạng, vậy thì chúng ta cũng không có chứng cứ đi bắt người.”

“Em đã mềm lòng làm sai một lần rồi, suýt chút nữa thì khiến con trai mất mạng, sao có thể để cho hung thủ thật sự làm tổn thương đến con trai mình nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật chứ!”

Đôi mắt của Tô Lam bùng lên sự hận thù.

“Lúc đầu nếu không phải do Tô Nhược Vân mang thai em mềm lòng mà tha cho cô ta một lần thì sẽ không có tất cả chuyện bây giờ rồi! Quan tâm cô ta có thai hay không làm gì chứ! Em đã dò hỏi rồi, cho dù cô ta có thai, nhưng nếu đúng là có tội thì cũng sẽ đợi cô ta sinh đứa bé ra rồi lập tức tống vào tù! Nếu con của cô ta mà đi theo người mẹ như vậy thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Quan Triều Viễn yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của Tô Lam, “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

“Cô ta làm đến mức không chút sơ hở, nhưng mà người làm gì ông trời đều nhìn thấy, làm chuyện trái lương tâm em không tin cô ta không sợ ma gõ cửa!”

Tô Lam ghé vào bên tai Quan Triều Viễn nói nhỏ.