Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1239




Chương 1239


Nghe thấy câu đó, Quan Triều Viễn vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng thì anh cũng cảm thấy mình được an ủi rồi.


“Vậy bây giờ anh muốn được tận hưởng người vợ của riêng anh.”


Quan Triều Viễn nở nụ cười xấu xa: “Dạo này em thân thiết hơi quá với anh ta rồi đấy, anh đã thấy hết rồi, sau này không được làm như vậy nữa, phải giữ khoảng cách với anh ta!”


Tô Lam cảm thấy bó tay, lúc nào người đàn ông này cũng ghen tuông như vậy!


Sáng sớm hôm sau, Mục Chỉ Huyên kéo Tô Lam vào phòng bếp, từ khi biết rằng đứa con trai còn lại của mình vẫn còn sống, Mục Chỉ Huyên vui đến mức cả đêm không ngủ được.


“Tô Lam, con nấu ăn ngon như vậy, qua đây dạy mẹ nấu mấy món đi, vất vả lắm mẹ mới tìm lại được con trai, mẹ muốn nấu cho nó vài món.”


“Vâng ạ, mẹ muốn học nấu món gì thế?”


“Làm món nào đơn giản thôi, trước mẹ học theo mấy công thức để làm mà tiếc là làm mãi chẳng được.”


Mục Chỉ Huyên rất buồn phiền, nhiều năm như vậy rồi mà tài nấu nướng của bà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.


Tô Lam bắt tay vào việc dạy Mục Chỉ Huyên nấu ăn, mà Mục Chỉ Huyên cũng rất nghiêm túc nhớ kỹ từng bước một.


“Tô Lam, mẹ cũng biết sơ sơ rồi, con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ tự làm tiếp.”


“Mẹ, cố lên!” Tô Lam đi ra khỏi bếp, vừa mới vào đến phòng khách thì đã thấy Quan Triều Viễn chạy đến.


“Mẹ đâu rồi?”


“Mẹ đang ở trong bếp học nấu ăn.”


Quan Triều Viễn hừ một tiếng: “Anh còn chẳng bao giờ được đối xử như vậy, bây giờ biết anh ta quay về rồi thì lại đi học nấu ăn cho anh ta ngay!”


“Có phải cho mình anh ấy ăn đâu, anh cũng có thể ăn mà.”


Tô Lam phát hiện ra Quan Triều Viễn đúng là một chiếc bình dấm chua khổng lồ.


“Đợi đến lúc về nhà mình rồi thì em chỉ được nấu cho mình anh ăn tôi! Chỉ mỗi anh ăn!”


“Vâng, được rồi, em sẽ nấu ăn cho anh, chỉ cho anh ăn thôi, được chưa?”


“Hề hề, vậy được rồi.” Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam, hôn nhẹ cô một cái rồi chui vào bếp.


“Mẹ, con có việc cần nói với mẹ.”


“Mẹ đang bận lắm, không có thời gian để ý đến con đâu!” Mục Chỉ Huyên tập trung vào việc nấu ăn, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn Quan Triều Viễn lấy một lần.


“Người ta còn chưa gọi mẹ là mẹ đâu! Chưa gì mà mẹ đã bất công như vậy rồi à? Còn chẳng buồn nhìn lấy con một cái.”


Quan Triều Viễn đứng thẳng người, chặn trước mặt Mục Chỉ Huyên.


Mục Chỉ Huyên còn tưởng Quan Triều Viễn lớn như vậy rồi thì sẽ không có chuyện tranh giành tình cảm của phụ huynh theo kiểu trẻ con nữa.


Nhưng bà đã đánh giá con trai mình cao quá rồi.


“Mẹ nhìn con rồi được chưa? Sắp làm bố rồi mà sao con trẻ con thế!”


“Mẹ, con hỏi mẹ này, con và anh ta là anh em sinh đôi, vậy chắc chắn là có đứa sinh trước đứa sinh sau đúng không? Ai là anh ai là em thế?”