Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1238




Chương 1238


Chẳng lẽ đúng như lời Giản Ngọc nói, anh không muốn chia sẻ bố mẹ mình với người khác?


“Chồng ơi… rốt cuộc thì anh đang có tâm sự gì vậy, có thể nói cho em biết được không?” Tô Lam nói với giọng dịu dàng.


“Anh chẳng có tâm sự gì cả, anh đang nén giận.” Quan Triều Viễn ngồi xếp bằng trên giường.


“Vậy tại sao anh lại phải nén giận?”


“Tại sao anh lại phải nén giận à? Em cũng tự hiểu đi chứ, đã bảo là chúng ta về cùng một phe rồi mà em lại bán anh đi, anh là chồng em đấy!”


“Anh xin lỗi, anh và cục cưng trong bụng đều xin lỗi anh. Xin lỗi chồng, xin lỗi bố đứa bé, đáng ra em không nên bán anh thế.”


Tô Lam cúi sâu người với Quan Triều Viễn.


Thấy thái độ của Tô Lam thành khẩn như vậy, cộng thêm việc lấy cả con của họ ra để nói, Quan Triều Viễn lập tức hoảng sợ.


“Lần sau không được làm như vậy nữa!” Vừa nói anh vừa ôm Tô Lam vào lòng, yêu chiều xoa bụng cô: “Em biết là mình mang thai rồi thì đừng có tùy tiện cúi người xuống nữa, nhỡ chẳng may làm hại đến đứa bé trong bụng thì sao?”


Tô Lam nằm trong lòng Quan Triều Viễn, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Tại sao anh lại không muốn có thêm một người anh em nữa?”


“Anh thấy thiếu tự nhiên! Mặc dù mẹ anh nấu cơm không ngon, bố thì lại hay đánh anh. Nhưng mà bây giờ bỗng có người bảo rằng phải chia bố mẹ cho người đó, anh cảm thấy không thoải mái. Giống như bị người ta cướp mất đồ ấy!”


“Thế là đúng như anh Ngọc đoán à.”


Tô Lam chợt phát hiện ra tính chiếm hữu của Quan Triều Viễn không chỉ thể hiện ở việc muốn chiếm hữu cô, mà còn thể hiện cả ở việc chiếm lấy bố mẹ, và tất cả những chuyện khác nữa.


“Anh ta đoán trúng cái gì cơ?”


“Chồng ơi, sau này chúng ta sinh hai đứa bé nhé?”


“Tại sao lại phải sinh hai đứa?” Cô đổi chủ đề bất ngờ như vậy, khiến cho Quan Triều Viễn cảm thấy không quen lắm.


“Bởi vì em cảm thấy nuôi con một có rất nhiều vấn đề, những đứa bé đó thường ích kỷ, không biết chia sẻ, chỉ thích chiếm mọi thứ về mình, sinh hai đứa thì có vẻ tốt hơn.”


Quan Triều Viễn phản ứng lại, anh lập tức giơ tay lên cao, nhưng sau đó chỉ nhẹ nhàng hạ xuống.


“Em đang nói anh là người ích kỷ, không biết chia sẻ, lại còn hay thích chiếm mọi thứ về làm của riêng đấy à?”


“Anh tự hiểu là tốt rồi, lại còn bảo em phải nói rõ ra à? Anh nhìn em đi, em chẳng bao giờ nghĩ như thế cả, bởi vì em và Tô Kiêm Mặc lớn lên với nhau, nên không bao giờ nghĩ như vậy cả.”


“Tô! Lạc! Ly! Em là vợ anh mà lại đi nói đỡ cho người khác à, lại còn không an ủi anh! Em làm vợ kiểu gì thế?”


Quan Triều Viễn thật sự cảm thấy rất oán hận, nhưng trong mắt Tô Lam thì anh chỉ là một cậu nhóc nghịch ngợm mà thôi.


Tô Lam ôm lấy Quan Triều Viễn: “Thật ra anh không chia sẻ bố mẹ mình với ai cả, mà vừa có thêm một người bảo vệ mình, với cả…”


Tô Lam ngồi thẳng người lên, ghé vào tai của Quan Triều Viễn: “Anh không bao giờ phải chia sẻ vợ của mình với ai cả, bởi vì vợ thì mãi mãi thuộc về mình anh.”