Khi thấy các nhân viên khác lại đứng nhìn nhau, cô hét lên: “Mọi người, chúng ta hãy làm việc! Nếu ai có bất kỳ câu hỏi nào, có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”
Kỷ An Tâm quay lại văn phòng và nhận được cuộc gọi từ Kiều Trì. Lần này giọng điệu của Kiều Trì rất bình tĩnh. Có lẽ anh ta đã nắm được thông tin rồi. Anh ta chỉ mong Kỷ An Tâm có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty ở đây, khoản phạt của công ty sẽ do quỹ công ty chỉ trả.
Sau khi Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô lập tức nhận được cuộc gọi của Trầm Duệ, đầu dây bên kia giọng điệu của Tràm Duệ vừa vội vàng vừa quan tâm: “An Tâm, em không sao chứ? Anh vừa mới biết chuyện về công ty của em. Em có bị liên can gì không?”
Kỷ An Tâm lúc này mới nở nụ cười: “Trầm Duệ, cảm ơn anh, em không sao, chỉ bị cảnh cáo và phạt.”
“Thật không? Vậy thì tốt. Làm anh sợ chết khiếp, cứ lo em cũng sẽ bị liên can giam giữ.”
“Em ổn, đừng lo lắng.” Kỷ An Tâm an ủi.
“Anh đang đi công tác, chờ anh về.”
“Anh cứ yên tâm công tác! Em bên này không sao.” Kỷ An Tâm nói với anh. Cô và Trầm Duệ có thể là bạn tốt, nhưng họ không thể giống như tình yêu, không thể chạm tới tim cô.
Kỷ An Tâm cúp điện thoại đã là buổi trưa, cô kêu Tưởng Nguyệt đi lấy những món như bánh mì, ăn xong cô lại vùi đầu vào đống email, lúc này điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn qua, thấy là Hoắc Kỳ Ngang, hơi giật mình, nhưng vẫn cứ bắt máy “Alo.”
“Anh vừa nhận được tin công ty của em đã bị phạt, khoảng 5 triệu nhân dân tệ, chắc bên em có thể chấp nhận được.”
“Cảm ơn anh, tổng bộ nói rằng tất cả tiền phạt sẽ do công ty chịu.”
“Em đã uống thuốc chưa?”
“À ừm! Chưa.” Kỷ An Tâm bận quá nên quên mắt.
“Mau uống thuốc đi, đừng để công ty giữ lại được, nhưng sức khoẻ lại suy sụp.”
“Tôi không yếu đuối vậy đâu.” Kỷ An Tâm đáp lại.
“Vậy sao? Trong mắt anh, em luôn là người phụ nữ cần được che chở.” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang đầy vẻ cưng chiều.
Trái tim Kỷ An Tâm hơi nghẹn lại, cô không thể cưỡng lại người đàn ông này nói những lời yêu thương.
“Tôi cúp máy trước, tôi phải đọc email.”
“Được, anh đợi em mời đi ăn tối.”
Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Đừng lo! Tôi sẽ không quên.”
“Vậy thì anh yên tâm rồi.”
Nói xong, hai người đều không cúp điện thoại, Kỷ An Tâm có chút ngượng ngùng, vừa định cúp máy, một câu nói vội từ đầu bên kia truyền đến: “An Tâm, anh yêu em.”
Nói xong đầu bên kia cúp máy trước, Kỷ An Tâm đang cầm điện thoại, khuôn mặt xinh xắn vô tình đỏ bừng lên, người đàn ông này nói vậy để làm gì chứ?
Trong biệt thự riêng, sắc mặt Hoắc Minh ảm đạm ngồi trên sofa, những người ngồi xung quanh đều là những người có thế lực trong bè cánh của ông ta, lúc này mấy người này đều đang than thở về những chuyện vừa rồi .
“Anh Hoắc, anh nói xem lúc trước chúng tôi giúp anh nhiều như vậy, đưa con trai anh đến vị trí đó. Chúng tôi được gì chứ?
Chẳng phải là mong được thuận lợi hơn một chút! Bây giờ đừng nói là thuận lợi, còn là bị trấn áp. Không thể thê thảm hơn.”
“Đúng vậy! Tôi không yêu cầu gì cả, ít nhất cho chúng tôi tham gia dự án này! Chúng tôi đã đợi dự án này bao lâu rồi, ngày ngày nhờ cái nọ tìm cái kia, mệt muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn là làm đồ cưới cho người đi. Chúng tôi không phục!”
“Anh Hoắc, hôm nay tốt nhất nên cho chúng tôi một câu trả lời.
Chúng tôi chẳng đòi hỏi nhiều, không thể để cho chúng tiêu phí nhiều như vậy một cách vô ích chứ!”
Hoắc Minh nhìn đám người dưới trướng mình từng người than thở, trong lòng cũng rất khó chịu, phiền muộn, nghiến răng nghiền lợi nói: “Các cậu cứ bình tĩnh, tôi sẽ tìm cách.”
“Anh Hoắc, anh xem, có phải năng lực của Kỳ Ngang không đủ không? Anh xem có cần nhân cơ hội đổi người khác không?”
Có người lập tức đưa ra ý kiến này.
Hoắc Minh nghe xong, lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Cậu nói cái gì? Còn dám nghỉ ngờ khả năng của con trai tôi?”