Trong lòng Kỷ An Tâm hỗn loạn và phức tạp, cô không biết tương lai phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, làm thế nào để con gái cô và anh nhận nhau.
Nhưng cô thực sự buồn ngủ, ôm con gái vào lòng, yên tâm màngủ.
Tưởng Y San bị bắt vào đồn cảnh sát vào lúc nửa đêm, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang đang theo dõi vụ việc này, nên cảnh sát đã tiến hành xử lý ngay vụ án, ngay trong đêm trước khi Tưởng Y San kịp định thần, họ đã bắt đầu tra hỏi gắt gao.
Tưởng Y San lương tâm cắn rứt, từng bước đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, cô ta không còn cách nào khác là nhận tội.
Hơn nữa, cô ta thừa nhận tất cả đều là ý của mình, không vì lợi ích của công ty, chỉ muốn đứng đầu về hiệu suất, thậm chí cô ta còn bỏ tiền ra để mời người tới.
Cảnh sát đã giao cho bộ phận pháp lý, xem xét lại lần cuối và hình phạt cuối cùng được đưa ra đối với Kỷ An Tâm.
Sáng sớm.
Kỷ An Tâm đang ngủ mê man thì chuông điện thoại reo, cô mở mắt ra thì con gái cô đã được ba mẹ đón và đưa đi học mà không đánh thức cô.
“Alo, Tiểu Nguyệt.” Kỷ An Tâm bắt máy.
“Kỷ tổng, không ổn rồi. Chuyện của công ty chúng ta đã bị báo chí chỉ trích.”
Kỷ An Tâm lập tức kinh ngạc ngồi dậy: “Sao thế được?”
“Có thể ai đó đã tiết lộ với giới truyền thông chuyện này! Bây giờ công ty của chúng ta đã lên hotsearch, tất cả đều là những bình luận ác ý.” Hướng Nguyệt bát lực nói.
Kỷ An Tâm vuốt một nắm tóc dài, bây giò đúng là gay to, vả lại, cô còn đang sốt nhẹ.
Sau khi đứng dậy uống vài viên thuốc hạ sốt, cô nhận được điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang.
Đứng trước khung cửa sổ cao, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền vào tai cô: “Em cứ thoải mái đi, Tưởng Y San đã thú nhận rồi, tất cả đều là trách nhiệm của mình cô ta, chỉ là xử phạt em và công ty. Cách xử phạt thế này, em có chấp nhận không?”
Kỷ An Tâm nghe xong nói: “Chấp nhận.”
“Tưởng Y San có lẽ bị kết án tù. Anh đã xem bài báo về công ty em sáng nay, em không cần phải lo lắng về điều đó, em chỉ cần làm những việc em nên làm.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Trái tim vẫn còn hỗn loạn của Kỷ An Tâm vừa rồi, không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh vì lời nói của anh.
Cô phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả những chuyện này, cùng lắm là thiết lập lại mối quan hệ tin tưởng đã mát, kiếm lời ít hơn, làm nhiều việc thiện.
“An Tâm, em ổn rồi chứ? Hết sốt chưa?” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm hỏi “Cảm ơn anh, tôi đã khỏe hơn rồi, hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn.” Kỷ An Tâm chủ động mời, bởi vì người đàn ông này đã giúp cô rất nhiều.
Hoắc Kỳ Ngang vui mừng nở nụ cười: “Được! Bất cứ lúc nào cũng được.”
“Đợi tôi xử lý xong hết việc gần đây đã được không?”
“Không vấn đề gì. “
“Được, vậy tôi cúp máy trước, đến công ty một chuyến.” Kỷ An Tâm nói.
, “Được rồi, đi đi! Lái xe cần thận.” Hoắc Kỳ Ngang dặn dò.
“Ừm!” Kỷ An Tâm đáp lại và cúp điện thoại.
Nắng ấm tràn qua cửa sổ, như hôn lên khuôn mặt của cô vậy, trái tim của Kỷ An Tâm ngập tràn ánh nắng và hơi thở ấm áp, lúc này, những cảm xúc đẹp đẽ đó lại tràn ngập trong tim cô.
Đây là lần đầu tiên cô và Hoắc Kỳ Ngang có một cuộc điện thoại êm đềm như vậy sau 5 năm, họ không thể quay lại như người yêu, ít nhất họ cũng giống như bạn bè.
Kỷ An Tâm thấy nếu cô từ bỏ việc ghét một ai đó, tim cô cũng sẽ không quá mệt mỏi, không còn quá khổ đau.
Đôi khi, tha thứ cho người khác thực chất là tha thứ cho chính mình.
Kỷ An Tâm lái xe đi thẳng tới công ty, công ty vốn đã rất hỗn loạn, các nhân viên đang tụ tập bàn tán, có lẽ họ không ngờ Kỷ An Tâm lại xuất hiện đột ngột khiến họ sửng sốt.
Kỷ An Tâm bước vào, ánh mắt quét qua văn phòng rộng lớn, lập tức tất cả nhân viên đều trở về vị trí của mình, vẻ uy nghiêm trong mắt Kỷ An Tâm vẫn còn đó, cô bước đến vị trí chính giữa, hắng giọng nói: “Khó khăn của công ty đã qua. Tôi có trách nhiệm rất lớn khi để xảy ra sự việc như vậy. Qua sự việc này, chúng ta phải ghi nhớ điểm giới hạn của công ty trong công việc sau này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tưởng Y San đã phải chịu án tù, còn công ty chúng ta cũng bị thiệt hại nặng nề. Đây là bài học, mong mọi người ghi nhớ.”
Sau khi Kỷ An Tâm nói xong, cô bước vào văn phòng như thường lệ, nói với Hướng Nguyệt: “Mang cho tôi một tách cà phê.