Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1167




Nữ chính trong kịch bản của anh, đều là lấy Hình Nhất Nặc làm diễn viên chính.

Mà lần này, câu chuyện trong bài viết của anh là tình cảm thanh mai trúc mã ấm áp, chính là cốt truyện của bọn họ, trong lòng Ôn Lương Diệu, mỗi lần gặp nhau với Hình Nhất Nặc, mỗi phần cảm giác đều rất chân thực rõ ràng, thời điểm viết ra, lời văn uyễn chuyển, dạt dào tình cảm của anh dành cho cô.

Đây là anh món quà anh cho sự nghiệp sau này của Hình Nhất Nặc, đời này, kịch bản của anh chỉ viết vì cô, mà cô chỉ diễn nhân vật trong tay anh.

Đây chính là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu.

Thời gian chớp mắt lại qua ba ngày rồi, Kỷ An Tâm sáng sớm đưa con gái đi học, nhưng không gặp phải Hoắc Kỳ Ngang, cô nghĩ, ngày đó Trầm Duệ xuất hiện cũng khiến anh hiểu được rồi, anh có vướng bận như thế nào đi nữa cũng chỉ là hao tâm tốn sức mà thôi.

Chỉ là, Kỷ An Tâm không biết, trong đêm hôm đó, Hoắc Kỳ Ngang đã bị điều đi tới một thành phố khác tiến hành thanh tra dự án ba ngày chưa trở về, anh đi thanh tra dự án lần này cần chừng một tuần lễ.

Trong một tuân lễ này, lúc Kỷ An Tâm đưa con gái đi học, cô vẫn cố ý quan sát chú ý bốn phía, không thấy bóng dáng của Hoắc Kỳ Ngang, cô không rõ thở dài một tiếng.

Đương nhiên, nếu như anh ở đây, mặc dù cô không cần đi tìm, chỉ cần hơi thở của anh, cũng có thể làm cô cảm nhận được.

Thành phố C, một đợt thanh tra quy trình dự án rất lớn cũng sắp đến lúc kết thúc, Hoắc Kỳ Ngang là nhân vật cao cấp nhất trong thanh tra lần này, bên cạnh anh tất nhiên là không thể thiếu những kẻ nịnh bợ, thế nhưng phong cách nhất quán của anh, chính là đối với ai việc như thế nào, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào thừa cơ hội nịnh hót.



Buổi tối, ba của anh Hoắc Minh gọi điện thoại tới.

“Kỳ Ngang, lúc trước đã nói với chuyện con, tại sao con không có làm theo lời ba nói?”

“Ba à, ba đưa con lên vị trí này không phải hy vọng con dốc sức vì đất nước sao?” Lúc này Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở trong phòng làm việc, có chút mệt mỏi tự tay xoa trán, lấy sức cùng ba mình nói chuyện.


“Nhưng con chỉ cần nhấc nhẹ tay một chút thôi!” Giọng nói Hoáắc Minh có vài phần hồn hễn.

“Với con mà nói, đó chính là chuyện không nên làm, con cũng tuyệt đối sẽ không làm.” Trong giọng Hoắc Kỳ Ngang tỏ ra vẻ kiên định tuyệt đối.

“Con… sao đầu óc con lại không linh động suy nghĩ chứ, con biết con chỉ cần cho đi một cơ hội là con có thêm một người giao thiệp, con nghĩ rằng ba đưa con lên vị trí này chỉ dựa vào bản lĩnh của mình ba sao? Đó là kết quả làm ăn khổ tâm nhiều năm của ba đấy.” Hoắc Minh đè nén buồn bực nói.

Ba, ngày mai con trở vê, có chuyện gì chờ con trở lại nói chuyện.”

“Con làm ba thật thất vọng.” Hoắc Minh nói thẳng một câu, thở phì phò cúp điện thoại.


Hoắc Kỳ Ngang thở dài một hơi, đặt điện thoại di động lên bàn, mấy ngày gần đây, anh đều xem báo cáo, muốn viết tổng kết thanh tra, có thể nói là vài ngày nay không có nghỉ ngơi tốt.

Những báo cáo qua tay anh, đều là anh tự mình hoàn thành, tuyệt đối sẽ không để cho cấp dưới làm thay, mà mỗi chuyện anh làm đều việc rất cần thận, tuyệt đối sẽ không để người ta nắm được nhược điểm, đồng thời, ở trong chức vụ vủa mình, anh thật sự làm vì nhân dân.

Lúc này Hoắc Kỳ Ngang mệt mỏi rã rời, tuy nhiên anh không thể nghỉ ngơi, bởi vì ngày mai anh phải trở về, anh hy vọng hoàn thành tốt công việc, có thể về lúc xế chiều, chạy về đón cháu tan học.

Ngày mai sẽ là thứ sáu rồi, nếu như anh không thể tới đón cháu, như vậy, anh phải đợi hai ngày nữa mới có thể nhìn thấy Kỷ An Tâm liếc.

Trong một tuần này, trong đầu anh luôn nghĩ đến hình bóng của ` cô, anh không có cách nào không nghĩ đến, cho dù cô với Trầm Duệ ở cùng nhau, anh cũng muốn biết cô sống có hạnh phúc hay không.

Hai giờ khuya, đoàn xe Hoắc Kỳ Ngang xuất phát chạy về thủ đô thành phố suốt đêm, anh ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngoi, sáng mai anh còn phải chạy về toà nhà tổng thống tham gia hội nghị.


Là phó tổng thống một đất nước, ngoài danh phận làm người ta không thể so sánh được, còn có một trách nhiệm vô hình không thể lơ là.

Chạy về thủ đô, đã là hơn bảy giờ rưỡi sáng rồi, Hoắc Kỳ Ngang chuẩn bị đi vào của, thì thấy tài xế dắt cháu anh đi ra, Tiểu Huy lập tức vui vẻ tới đón.


“Cậu đã trở về.”

“Đi học sao?” Hoắc Kỳ Ngang nhìn cậu bé hỏi.

“Dạ, cậu có thể đưa cháu đi học không?” Vẻ mặt Tiểu Huy mong đợi hỏi.

Lúc này, hai mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ ngầu do nghỉ ngơi không tốt, giữa hai lông mày liền tỏ vẻ mệt mỏi.

“Tiểu thiếu gia, hãy để cho tôi đưa cậu đi học đi! Cậu của cậu cần phải nghỉ ngơi một lát.” Tài xế nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang đang cực kỳ mệt.

“Dạ!” Tiểu Huy hiểu chuyện gật đầu, không hề quấn quít lấy cậu nữa.

í Lúc tài xế chuẩn bị đưa Tiểu Huy đi, Hoắc Kỳ Ngang nói với bọn họ: “Chờ tôi một chút, tôi thay bộ quần áo rồi xuống ngay.”