Tổng Tài Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 75




Nuốt bao đắng cay vào lòng, Hạ Băng Tâm nghẹn ngào nói tiếp:

“Suốt hai mươi năm qua mẹ tôi chưa từng động lòng với bất cứ ai. Nhưng đổi lại với sự chân thành thì bà nhận được gì từ ông. Là sự vô tình cạn nghĩa hay sự thờ ơ như không hề có chuyện gì của ông. Vậy mà hôm nay ông còn tư cách đứng đây để cầu xin cho bà ta sao? Ông không xứng, bà ta cũng không đáng để nhận được sự tha thứ của mẹ tôi.”

Những lời Hạ Băng Tâm nói như thấu vào tâm can Lộ Giản Vân. Ông ta run rẩy lùi về sau rồi ngã tấm lưng rũ rượi vào tường. Trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn. Một mình ông phá hoại cuộc đời hai người phụ nữ. Phá hoại hai thế hệ con cái.

Đinh Thuần Á bước tới, sắc mặt bà ta rất tệ, đôi mắt đỏ ngầu thầm rơi xuống những giọt nước mắt muộn màng.

“Là tôi có lỗi với mẹ cô, không liên quan gì tới ông ấy cả. Dù thế nào thì ông ấy cũng là ba ruột của cô, đừng tuyệt tình như thế. Cô muốn gì tôi đều sẽ chịu tất cả mọi hình phạt.”

Những giọt nước mắt sầu bi tuôn chảy trên đôi má lạnh lẽo của Hạ Băng Tâm. Cho dù Đinh Thuần Á có chịu trách nhiệm gì thì mẹ cô cũng đã không còn trên cõi đời này nữa. Đối với cô thù hận không là gì, cô chỉ muốn có mẹ, nhưng đó lại là điều không thể.

Vào lúc cô rũ rượi suýt ngã xuống thì Hàn Lạc Thần nhanh tay đỡ lấy cô.

“Các người quay về đi. Điều mà cô ấy muốn không phải là lời xin lỗi hay truy xét trách nhiệm của ai. Nhưng bây giờ mẹ cô ấy đã không còn, các người vĩnh viễn không trả được cô ấy thứ mà cô ấy muốn đâu. Từ nay về sau đừng làm phiền đến cuộc sống của cô ấy nữa.”

Khi Lộ Giản Vân quay lưng định rời đi thì Hạ Băng Tâm lên tiếng gọi:

“Khoan đã…”

Tay cô run run rút từ túi xách ra một miếng ngọc xanh biếc tinh xảo rồi đưa về phía Lộ Giản Vân.

“Đây là thứ mẹ tôi trả lại ông, xem như giữa hai người đã hết tình. Hi vọng kiếp sau bà ấy sẽ không phải gặp lại ông, hi vọng bà ấy sẽ dành tình yêu một đời cho người xứng đáng.”



Lộ Giản Vân run rẩy nhận lấy miếng ngọc. Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng nó vẫn còn sáng bóng và vẹn nguyên. Ông nhớ trước kia Hạ Liên rất thích ngọc và đá quý. Vì thế sau một lần đi Pháp ông đã đem miếng ngọc sáng này tặng bà xem như lời đính ước. Chỉ có điều lời đính ước vẫn còn đó nhưng ông đã phụ tấm chân tình của bà.

Bao năm qua ông cứ nghĩ bà sẽ sống tốt, bà sẽ tìm được người đàn ông xứng đáng để dựa dẫm nhưng lại không ngờ chính ông lại đẩy bà vào đường cụt.

Sau khi ông kết hôn với Đinh Thuần Á thì lòng luôn nhớ tới Hạ Liên. Một lần tình cờ bị Thuần Á bắt gặp ông đang ngắm ảnh Hạ Liên và thầm rơi nước mắt. Từ đó sự căm hận của Thuần Á đều đổ lên mẹ con Hạ Liên, bà ta tìm đủ mọi cách để hành hạ mẹ con bà.

Suy cho cùng thì mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ phía Lộ Giản Vân. Nếu như khi xưa ông dứt khoát hơn thì đã không hại tới cuộc đời hai người phụ nữ.

Thời gian không lâu sau, Đinh Thuần Á cũng bị bắt, bà ta phải trả những gì cần trả. Riêng Lộ Giản Vân tự thú về hành động ăn cắp bản quyền của B&J, ông cảm thấy bản thân không xứng đáng để làm một người ba, càng không đáng để sống tốt phần đời còn lại.

——————————-

Trại giam số sáu…

Hạ Băng Tâm nắm tay Hàn Lạc Thần bước chân đều đều hướng về cửa trại giam. Dù gì thì Lộ Giản Vân cũng là ba ruột của cô, có lẽ cô cũng nên một lần giữ trọn đạo nghĩa làm con mà tới thăm ông ấy.

Mới hai tháng không gặp nhưng nhìn Lộ Giản Vân gầy guộc và già nua đi nhiều. Mái tóc dần ngả màu bạc, làn da sạm đen rám nắng. Thoạt nhìn thì Hạ Băng Tâm có chút xao lòng.

Khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng tấm kính chắn lại tạo nên hai thế cực. Nếu Lộ Giản Vân là cực dương thì Hạ Băng Tâm là âm cực, hai thế cực này tuy bổ trợ cho nhau nhưng lại rất khó hoà hợp.

Bàn tay Hạ Băng Tâm run run nhấc chiếc điện thoại bàn. Tay còn lại siết chặt bàn tay Hàn Lạc Thần, cô cố ghìm cảm xúc xuống. Bên tai cô văng vẳng lại chất giọng nam tính đầy xúc động.

“Băng Tâm, ba xin lỗi… Ba biết tất cả mọi thứ đều đã muộn màng nhưng mà ba vẫn phải nói mấy lời này với con. Như thế dù có chết trong này ba cũng cam lòng. Là ba phụ tấm chân tình của mẹ nhưng thực sự ba không hề biết sự tồn tại của con.”

Mặc dù thái độ dửng dưng đối đáp nhưng sâu tận con tim Hạ Băng Tâm là từng mảnh vụn. Tâm can cô như bị cào xé thành nhiều mảng, cô không còn cảm thấy đau vì đã quá đau.



“Nếu biết thì ông sẽ làm sao? Miễn cưỡng nhận nuôi tôi hay là hàn gắn với mẹ tôi.”

Lộ Giản Vân rưng rưng khoé mắt ngước nhìn Hạ Băng Tâm. Ông hiểu rõ có thể đây sẽ là lần cuối mình được gặp con gái. Có thể sau này cô sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi này nữa.

“Đương nhiên ba sẽ không bỏ rơi mẹ con con. Ba cứ tưởng là mẹ con sẽ tìm một bến đỗ tốt rồi sống hạnh phúc. Cho nên ba mới không dám làm phiền tới hai người.”

Cuộc thăm non có thời hạn kết thúc trong sự nuối tiếc của Lộ Giản Vân, đọng lại bao suy nghĩ trong nỗi lòng Hạ Băng Tâm.

Sau khi ra khỏi cánh cửa trại giam, Hàn Lạc Thần mới lên tiếng hỏi Hạ Băng Tâm.

“Em có từng hận ông ấy không?”

Ánh mắt lơ đãng của Hạ Băng Tâm nhìn theo vô định, giọng cô nói có chút âm u và trĩu nặng.

“Nói không hận thì là đang nói dối. Nhưng dù sao thì em cũng không thể phủ nhận ông ta chính là ba ruột của mình. Dù sau này có gặp lại hay không thì em vẫn hi vọng ông ấy sống tốt. Nếu trước kia mẹ em không hận ông ấy thì em cũng không có gì phải oán thán cả. Mong rằng kiếp sau mẹ sẽ được hồi đáp xứng đáng.”

Hàn Lạc Thần khẽ ôm trọn cô vào lòng, anh khẽ vuốt ve cô thật dịu dàng.

“Buông được cũng tốt. Dù sao thì có những thứ càng mang càng nặng chi bằng cứ để nó trôi về hư vô, để nó vĩnh viễn ngủ yên trong quá khứ.”

Đúng thế… có nỗi đau nào mà không kết thúc. Còn kết thúc như thế nào đều là do bản thân mình chọn lựa. Cũng đâu thể ôm nỗi hận thù sống tiếp phần đời còn lại. Như thế chi bằng cứ buông bỏ đi cho nhẹ lòng.

Dù sao thì hiện tại cô sống rất tốt, cô có anh chồng hết mực yêu thương, có một gia đình ấm áp và hạnh phúc. Cô muốn dùng trọn vẹn quỹ thời gian của mình để được sống và hưởng thụ. Có thể xem như để an ủi linh hồn mẹ ở nơi xa xôi.