Dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì Hạ Băng Tâm vẫn là người đau lòng nhất. Cô không ngờ bản thân trong mắt người khác lại xấu xa tới như thế. Càng không ngờ bản thân lại bị kéo vào mớ hỗn độn không tên này. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ tranh giành bất cứ thứ gì, đối với cô mọi thứ danh lợi chỉ là hư vô nhưng vô tình cô vẫn bị xoáy sâu vào trong đó.
“Viên Tinh Tinh… cô đừng tiếp tục sai lầm nữa. Cô mau thả chúng tôi ra đi. Bây giờ chắc là người nhà chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu cô còn cố chấp sẽ trở thành người phạm pháp đó.”
Dường như giờ đây bất cứ lời nào cũng đều không lọt vào tai Viên Tinh Tinh nữa.
“Hứ… Chờ tới khi cảnh sát tìm đến thì các người đã bị thiêu thành tro tàn rồi.”
Nói xong cô ta bước tới nhấc thùng xăng đặt bên góc nhà lên, chầm chậm mở nắp ra, rồi thẳng tay hất đổ nguồn xăng tung toé ra khắp mọi nơi. Mùi hăng của xăng hắt lên khiến ba người họ khó chịu vô cùng. Với sự điên cuồng của Viên Tinh Tinh hiện tại chỉ e là cô ta sẽ thật sự châm lửa. Chỉ cần một mồi lửa xuống thì căn nhà này sẽ trở thành tro tàn, ba người họ sẽ biến thành hồn ma dạ quỷ không chốn nương thân.
Nhưng hiện tại cho dù là ai có nói gì thì cô ta đều sẽ không nghe. Có lẽ sự hận thù đã sớm che mờ đi đôi mắt cô ta khiến cô ta biến thành con quỷ đội lốp người, chỉ nhắm mắt làm càn mà không nghĩ đến hậu quả.
Từ trong túi quần Viên Tinh Tinh kéo ra một chiếc bật lửa, ánh mắt căm phẫn cô ta đảo nhìn ba người xung quanh, mép môi nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo.
Hàn Lạc Thần cố gắng kéo tay mở sợi dây thừng siết tay Hạ Băng Tâm. Nhưng sở dĩ anh cũng bị trói chặt cho nên rất khó để cử động. Hơn nữa mắt lại không tiện nhìn cho nên chỉ đành tuỳ tiện tháo từng múi buộc, hi vọng sẽ không phán đoán sai.
“Băng Tâm… ráng chịu đau một chút nhé!”
Thi thoảng bị sợi dây cứng siết lấy khiến Hạ Băng Tâm nhăn mặt. Nhưng thay vì ngồi yên chờ chết thì cô vẫn nhất quyết không từ bỏ hi vọng.
Chiếc bật lửa trên tay Viên Tinh Tinh vừa loé sáng thì sợi dây thừng trên cổ tay của Hạ Băng Tâm vừa được nới lỏng. Khi thấy Viên Tinh Tinh châm mồi lửa lên cô vội vã quay đầu mở trói giúp Hàn Lạc Thần, sau đó tới Lộ Giản Vân.
Chỉ trong chốc lát ánh lửa đã toả đi khắp căn phòng, chặn lối ra cửa của ba người họ.
Viên Tinh Tinh đứng đằng xa đắc ý cười lớn:
“Cho dù các người có cởi được trói thì sao? Bây giờ cũng muộn rồi… các người đừng mơ mà thoát ra được.”
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn, toả ra luồng khí đốt ào ạt xông vào mũi, khiến bọn họ khó thở.
Hàn Lạc Thần nhìn thấy khe hở giữa các ngọn lửa bèn kéo Hạ Băng Tâm và Lộ Giản Vân theo đó mà thoát ra. Nhưng khi tới lượt anh thì bị Viên Tinh Tinh cản lại.
“Ông mau đưa cô ấy ra ngoài đi. Nhanh lên.”
Hạ Băng Tâm thất thanh thét lớn:
“Không, có ra thì cùng nhau ra. Lạc Thần… anh đừng làm như thế.”
Mặc dù Lộ Giản Vân cũng không đành nhìn Hàn Lạc Thân chôn vùi trong biển lửa nhưng nếu ông ta còn không kéo Hạ Băng Tâm ra thì cả ba sẽ cùng chết.
“Băng Tâm… chúng ta ra ngoài trước đã.”
Hai bọn họ vừa ra tới cửa thì cảnh sát liền ập tới, các đồng chí phòng cháy chữa cháy nhanh chân dập lửa và cứu người. Hạ Băng Tâm rũ rượi gục xuống đất, Trình Nhu và Lục Viễn vội chạy tới đỡ lấy cô.
“Anh ấy sẽ không sao đâu! Đừng lo quá.”
Hai hàng nước mắt trên bờ mi Hạ Băng Tâm chảy dài, cô hi vọng trong sự tuyệt vọng, nếu như anh thực sự xảy ra chuyện thì cô sẽ phải làm sao?
Càng nghĩ càng khiến lòng cô chết lặng…
Một lúc sau đó, Hàn Lạc Thần được khiêng ra nguyên vẹn nhưng anh đã ngất xỉu đi. Lục Viễn thấy vậy bèn chạy tới:
“Tôi là bác sĩ, hãy để tôi sơ cứu cho cậu ấy trước.”
Hạ Băng Tâm nắm chặt lấy đôi bàn tay nóng hổi của Hàn Lạc Thần áp bên gò má chảy đầy nước mắt của cô. Giọng cô nghẹn ngào như bị một bàn tay vô hình bóp chặt nơi cổ họng.
“Lạc Thần… anh phải cố lên, nhất định đừng xảy ra chuyện gì cả.”
Sau một lúc sơ cứu thì Lục Viễn thở phào nhẹ nhõm:
“Sẽ không sao nữa đâu. Cậu ấy ổn rồi.”
Liếc mắt thấy Viên Tinh Tinh cũng ngất đi vì ngạt khói thì Lục Viễn chậm bước lại. Thấy vậy Trình Nhu bèn ngăn cản.
“Đừng cứu cô ta. Cứ để cô ta chết đi.”
Lục Viễn lắc đầu:
“Không được. Dù cô ta có phạm lỗi lớn gì thì cũng đã có pháp luật xử lí. Tôi là bác sĩ không thể trơ mắt nhìn bệnh nhân chết ngay trước mặt mình được.”
Hạ Băng Tâm sụt sịt ngước lên nói:
“Trình Nhu để anh ấy cứu người đi.”
Một lát sau xe cấp cứu tới, cả Hàn Lạc Thần và Viên Tinh Tinh đều được chuyển đến bệnh viện.
Mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng sức khoẻ của anh ít nhiều gì cũng chịu tổn thương. Dù sao cũng đã hít không ít khói bụi vào mình.
Sau một đêm đằng đẵng Hàn Lạc Thần mới tỉnh lại, Hạ Băng Tâm mừng rỡ áp đầu mình sát ngực anh, sụt sịt nức nở.
“Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh rồi. Anh làm em lo chết đi được.”
Anh yếu ớt xoa nhẹ đầu cô, bờ môi nhợt nhạt gắng hé lên nụ cười.
“Không sao. Anh chưa chết được đâu! Còn bao nhiêu lời hứa chưa thực hiện cho em nữa mà.”
Lời nói của anh khiến cô bật cười, tiếng cười hoà cùng dòng nước mắt.
“Cho dù anh có chết thì em cũng sẽ lội xuống âm tào địa phủ tìm anh hỏi nợ cho bằng được.”
Người ta nói không sai, sau khi trải qua giây phút sinh tử thì con người sẽ biết trân quý hơn những gì mình đang có. Vào lúc anh tưởng mình không còn cơ hội được sống tiếp thì anh thực hối hận vì trước kia đã không làm thật nhiều việc cùng cô. Lúc trước anh chưa từng biết trân trọng bản thân mình, anh luôn nghĩ sống chết có số nhưng khi bước vào ngưỡng cửa thập tử nhất sinh thì anh lại khao khát sống hơn bất cứ khi nào.
“Dù thế nào thì anh cũng không nỡ rời xa em.”
Viên Tinh Tinh cũng dần tỉnh lại, cô ta thoát chết trong gang tất. Đáng tiếc khi nằm trên giường bệnh cô ta mới thực sự hối hận về tất cả, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.
Ngày cô ta bị công an giải lên đồn thì Hạ Băng Tâm cùng Hàn Lạc Thần đứng trước phòng bệnh nhìn cô ta. Đôi mắt ướt nhoè mi mắt của cô ta chứa đầy sự xám hối. Khi đi qua cô thì cô ta chợt nán lại một chốc, nghẹn ngào nói ra mấy lời sau cuối:
“Xin lỗi… thực sự xin lỗi…”
Tuy là lời xin lỗi muộn màng nhưng Hạ Băng Tâm hi vọng sau khi Viên Tinh Tinh trả xong nghiệp lần này thì về sau sẽ sống thật tốt.
Không lâu sau khi Viên Tinh Tinh bị bắt thì Lộ Giản Vân dẫn theo vợ ông ta tới gặp Hạ Băng Tâm.
“Băng Tâm… ba biết là ba sai, dì ấy cũng sai nhưng mà…”
Hạ Băng Tâm quay lưng về phía Lộ Giản Vân, cô quẹt vội đi giọt nước mắt nghẹn ngào.
“Nếu ông tới đây để xin cho bà ta thì không cần đâu! Hai người mau đi đi.”
Lộ Giản Vân chua xót nói:
“Tất cả mọi chuyện đều là do ba, con muốn trách cứ trách ba. Nhưng dì ấy thực sự không có ác ý đâu! Ba tin dì ấy không nỡ hại mẹ con con đâu, chỉ là nhất thời bị xúc động thôi!”
Từng câu từng chữ như lưỡi dao cùn cứa đứt từng mảnh tâm can Hạ Băng Tâm. Cô xoay đầu nhìn Lộ Giản Vân bằng ánh mắt căm hận. Cô hận vợ ông ta một thì hận ông ta mười.
“Không nỡ sao? Không nỡ mà bà ta tìm mọi cách để bức mẹ con tôi vào đường cùng. Không nỡ mà bà ta không từ thủ đoạn để ép chết người thoi thóp trên giường bệnh. Ông nghĩ lại xem, mình có xứng đáng với những gì mẹ tôi dành cho ông không?”