Bên ngoài cửa hàng bánh ngọt rồng rắn xếp hàng từ đầu đường đến cuối ngõ, Mạnh Đình Tĩnh nghĩ không ra vì sao trời nắng nóng, nhiều người lại muốn ăn thứ ngọt phát ngấy này, mà y càng không nghĩ ra vì sao y lại đồng ý đi ăn.
"Anh Mạnh, em mời anh bữa trưa nhé."
"Không rảnh."
"Vậy thì bữa tối?"
"Cũng bận."
"Uống tí trà thì sao?"
"Trời nóng lắm."
Mạnh Đình Tĩnh cảm thấy mình cũng kì cục quá, không vui thì đi là được, ở lại đó lắm mồm gây khó dễ làm gì, rảnh như vậy? Nhưng quả thật dưới chân y giống như mọc rễ, không đi được, hơn nữa ngó bộ dạng ngậm bồ hòn làm ngọt này của Tống Ngọc Chương, trong lòng y thư thái khó tả.
Cứ như suy nghĩ trước đó của y, Tống Ngọc Chương muốn chọc tức người ta rất đơn giản, muốn làm lòng người hân hoan cũng dễ như trở bàn tay, dù sao thì bây giờ Tống Ngọc Chương muốn lấy lòng y, thì y ngại gì không hưởng thụ một phen?
Lúc Mạnh Đình Tĩnh lạnh lùng chờ đợi đoạn sau, thì Tống Ngọc Chương lại không nói gì.
Mạnh Đình Tĩnh liếc qua.
Tống Ngọc Chương mỉm cười với y.
Mạnh Đình Tĩnh thấy được nụ cười của hắn, con tim khẽ rung lên, thầm nghĩ cái phường lừa đảo khốn nạn này quả là chó không đổi được ăn cứt, yên phận không nổi một chút liền muốn làm yêu ma, được lắm, vậy thì thử xem, lần này y tuyệt đối không tức giận, bình tĩnh mang cậu ta ra thịt, coi như giúp nhà họ Tống giải quyết phiền toái lớn này.
Tống Ngọc Chương quả thật là có ý lấy lòng y, hắn là người có tình cảm phong phú, muốn đối tốt với ai thì có thể bất chấp hậu quả, tính mạng của mình có thể bỏ ra bằng giá nào, thứ cậu Tống bé nhỏ cứu là tên hắn, còn thứ Mạnh Đình Tĩnh cứu là thể xác hắn, còn tặng kèm một cỗ quan tài, so đi so lại, ân tình Mạnh Đình Tĩnh cho hắn còn nặng hơn cậu Tống bé con.
Chỉ có thể đốt nhiều tí tiền giấy cho cậu Tống nhỏ.
Còn Mạnh Đình Tĩnh, không cần đốt tiền giấy, dỗ cho vui là được.
Tống Ngọc Chương lấy ra sự kiên nhẫn để dỗ dành trai xinh, thực ra khách quan mà nói, Mạnh Đình Tĩnh chính là một tên xinh trai, chẳng qua dáng người hơi cao tí, tính hơi đồng bóng tí, nhìn chung mà nói, Tống Ngọc Chương dỗ y, tâm lý không hề có chướng ngại.
Khi Mạnh Đình Tĩnh sắp không kiên nhẫn nữa, Tống Ngọc Chương rốt cuộc lại mở miệng, không huyên thuyên, không lắm trò, thành khẩn một cách vô cùng thành thật: "Vậy.... anh có muốn ăn bánh ngọt không? "
Mạnh Đình Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, bờ môi khẽ nhúc nhích, lời cự tuyệt cứ để bên miệng, không có thốt ra, mất mặn mất nhạt mà "ừ" một tiếng.
Vì thế, Tống Ngọc Chương liền cười lên, cười lấy làm vui vẻ ngọt ngào lắm: "Anh Mạnh, em mua bánh cho anh ăn nhé!"
Chiếc xe này của Mạnh Đình Tĩnh là hàng nhập khẩu mới nhất, được trang bị điều hòa trong xe, tuy ồn nhưng lành lạnh rất dễ chịu, y mặc một thân trường sam ngồi trong xe cũng không sợ nóng. Giống với tất cả người nhà họ Tống, Tống Ngọc Chương ra ngoài ăn mặc chỉnh tề, một cây âu phục xếp cuối hàng, Mạnh Đình Tĩnh ngồi trong xe nóng thay hắn.
Vốn là tài xế nhà họ Tống muốn xuống xếp hàng, nhưng Tống Ngọc Chương nói không cần, hắn tự đi, không nói lời thừa thãi mà đã nhanh chóng ra đường xếp hàng. Tài xế nhà họ Tống trơ mắt nhìn cậu năm đẹp không giống người đội nắng gắt trộn lẫn vào trong đám người, anh ta ai oán nhìn Mạnh Đình Tĩnh, mắt Mạnh Đình Tĩnh sáng như đuốc khiến anh ta cúi người, trốn trở về trong xe.
Đúng là Tống Ngọc Chương làm vậy cho hắn thấy, Mạnh Đình Tĩnh thầm nghĩ, có tài xế mà không phái đi, tự mình cố tình chịu khổ, là để cho hắn thấy.
Ý gì?
Mạnh Đình Tĩnh trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoàn người xếp hàng chẳng có gì đẹp, người ngợm đông như trẩy hội, bên kia đường mặt mày mờ hẳn đi, dù vậy, Tống Ngọc Chương vẫn như hạc giữa bầy gà, vóc dáng hắn cao gầy, từ xa nhìn lại dáng người rất nho nhã.
Thực ra Mạnh Đình Tĩnh vẫn luôn nghĩ rằng, tên này rốt cuộc là ai?
Trên danh sách không có "Tống Ngọc Chương", "Tống Ngọc Chương" này sẽ là cái tên nào trong những cái tên không may bị gạch đây?
Trông cách ăn mặc không phải là người tầm thường, cử chỉ điệu bộ rất có phong độ, nếu không sẽ không dễ dàng lừa y cùng với cả nhà họ Tống.
Vậy thì rốt cuộc cậu ta là ai? Nếu đã là người tốt có thân có phận, tại sao lại mạo danh "Tống Ngọc Chương" vốn dĩ không hề lên tàu?
Đến Cục Cảnh sát là bởi vì quỷ kế trong bụng, đến để xác nhận không còn sơ hở, hay là trong lòng có thẹn, đến chuộc chút tội?
Hai ngày trước lời ngon tiếng ngọt lừa y rằng xe nhà họ Tống đã về rồi, lẻ loi đi ra, cũng là cố ý để cho y thấy, muốn trút cơn giận của y, hôm nay thì sao? Có phải đã sớm biết hai ngày nay y quan tâm chuyện ở Cục Cảnh sát, nên muốn đặt cái bẫy gì cho y không?
Mạnh Đình Tĩnh là một thần đồng danh xứng với thực, lúc còn đi học lòng dạ thâm sâu, trong nhà nhiều người phức tạp, tám bà dì coi nhà họ Mạnh như một cái hậu cung nhỏ, đấu tới đấu lui, sửa cũ thành mới, Mạnh Đình Tĩnh bàng quan đứng xem, mưa dầm thấm lâu không khỏi trở nên đa nghi, mãi đến khi y chưởng quản bến tàu, trên bến tàu vàng thau lẫn lộn, lòng dạ không ngoan độc tinh vi căn bản không áp được cấp dưới, dần dà, Mạnh Đình Tĩnh trở thành một tay lắm mưu nhiều kế, nhìn ai cũng cảm thấy người ta đang nghẹn âm mưu trong bụng.
Nói thật, y sẽ không nhìn lầm Tống Ngọc Chương.
Nhưng hôm nay Tống Ngọc Chương đúng là yên ắng, không còn xấu xa ghẹo Mạnh Đình Tĩnh như trước.
Trời đúng nóng, hắn không phải là người cần phong độ mặc kệ nhiệt độ, xếp hàng trong chốc lát liền cởi áo khoác treo ở trong khuỷu tay, trước sau đều có người nhìn hắn, chẳng qua Tống Ngọc Chương cũng không quan tâm.
Dù sao sau này hắn chính là "Tống Ngọc Chương", không cần phải như trước, đi đến đâu cũng phải cẩn thận che giấu bản thân.
Cứ nghĩ như vậy thì yên phận làm "Tống Ngọc Chương" quả là không tồi.
Đoàn người tuy dài nhưng xếp hàng cũng chẳng lâu mấy, hơn hai mươi phút rất nhanh đã đến lượt Tống Ngọc Chương, nhân viên cửa hàng nói chỉ còn lại bánh kem hạt dẻ, Tống Ngọc Chương lấy một chiếc, hắn xách bánh ngọt đi về, trước tiên bước đến xe Mạnh Đình Tĩnh gõ cửa sổ, Mạnh Đình Tĩnh hạ cửa sổ xe xuống, trên trán Tống Ngọc Chương chảy vệt mồ hôi lấp lánh, sắc mặt trắng hồng, gương mặt đẹp trai ấy lao đến y.
"Bánh kem hạt dẻ đây này."
Tống Ngọc Chương đưa qua cửa sổ xe, mặt mày Mạnh Đình Tĩnh phức tạp nhận lấy chiếc hộp, đầu tiên ngửi được mùi thơm ngọt ngào, sau đó còn có mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Tống Ngọc Chương.
"Anh Mạnh, anh cứ việc bận, em không quấy rầy thời gian của anh nữa."
Tống Ngọc Chương nói xong, tay ôm quần áo trở lại xe của mình, lên xe liền cởi nút áo sơ mi: "Trời nóng thật. "
Tài xế đau lòng khôn nguôi: "Cậu năm, lẽ ra cậu nên để tôi đi."
"Không sao, anh Mạnh vui mà."
Tống Ngọc Chương nghĩ trong bụng, lúc trước hắn chọc tức Mạnh Đình Tĩnh, tên này tính tình rất cao ngạo, không chịu khổ tí thì sao có thể dỗ người ta vui đây?
Cho nên cứ chịu chút đau đớn ngoài da đi, chẳng qua trời hơi nóng tí, đứng một tí, với hắn mà nói cũng không khổ gì cho cam.
Đường trở về như nhau, xe của Mạnh Đình Tĩnh chạy sau xe Tống Ngọc Chương, trên tay y cầm một cái hộp bánh ngọt tinh xảo, song trong lòng lại không vui mà loạn cào cào, cả đầu óc đang phỏng đoán ý đồ của Tống Ngọc Chương, nghĩ sắp phát điên, y nghĩ mà không ra vì sao Tống Ngọc Chương muốn dỗ dành mình, rốt cuộc là đang ủ mưu gì, và y trăm vạn chẳng ngờ được rằng Tống Ngọc Chương đúng là không có ý đồ gì hết, mà chỉ đơn giản vì muốn khiến y vui.
Mạnh Đình Tĩnh mang bánh ngọt trở về bến tàu, gần đến phòng làm việc, y gọi một gã công nhân đi ngang qua: "Ăn bánh ngọt không? "
"Dạ?"
Mạnh Đình Tĩnh kiên nhẫn nói: "Anh ăn bánh ngọt không?"
Gã công nhân cứng người, nhìn vào hộp bánh ngọt trong tay Mạnh Đinh Tĩnh, bộ dạng anh ta hoảng sợ: "Cậu chủ, bánh ngọt quý giá lắm, tôi ăn không nổi đâu."
"Cầm."
Mạnh Đình Tĩnh mặt mày cao ngạo vươn tay.
Công nhân lần lữa một lúc mới ngờ nghệch nhận chiếc hộp.
Mạnh Đình Tĩnh mặc kệ anh ta, bước vào phòng làm việc, đến khi trời gần tối sắp đi về, y bỗng nhiên lại nhớ tới cái bánh ngọt kia, vì thế lại gọi người đi tìm công nhân nọ tới hỏi chuyện.
Rất nhanh, công nhân kia chạy tới, trong tay còn bưng một cái hộp, vui vẻ nói: "Cậu chủ, bánh ngọt vẫn còn đây ạ, tôi chưa từng động qua! "
Cậu chủ Mạnh Đình Tĩnh ở bến tàu lúc nào cũng cực kỳ uy nghiêm, y quản người, hạ thủ tàn nhẫn, thưởng phạt rõ ràng, lần này lại một phen chỉnh đốn bến tàu, Đinh Du Hải thâm niên lâu năm cuối cùng cũng phải cút vào đại lao, người ở bến tàu ai cũng tự biết nguy, không dám để xảy ra chút sai sót nào.
Gã công nhân cầm chiếc bánh ngọt tinh xảo không hề dám động đậy, thời tiết nóng nực nên anh ta tìm một cái hang gần bờ biển không có ánh sáng rồi cất đi, bây giờ lấy ra, nhìn từ bên ngoài cũng chỉ hơi khác tí, gã chịu được thử thách nên cười có chút đắc ý, mà Mạnh Đình Tĩnh cũng lực bất tòng tâm với chiếc bánh ngọt có hương vị ngọt ngào, khang khác này, y trầm mặc trong chốc lát, sau đó mệt mỏi phất tay: "Bánh ngọt để lại, cuối tháng tăng lương cho anh. "
"Cảm ơn cậu chủ!"
Mạnh Đình Tĩnh xách bánh ngọt ra ngoài, sắc trời đã tối.
Xe dừng ven đường cạnh bến tàu, y chậm rãi đi tới, tay lắc lư, muốn lắc cho nát cái bánh ngọt này, sắc mặt thâm trầm không chú ý nhìn đường, đi tới đi lui, Mạnh Đình Tĩnh có vẻ nhận ra gì đó, y nhạy bén ngẩng đầu, phát hiện Tống Ngọc Chương đứng cách đó không xa, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên không lường trước.
Trời tối, trăng còn chưa leo lên cao, trời và biển một màu xanh ảm đạm xếp chồng lên nhau, dưới bức màn rộng một màu của biển trời, Tống Ngọc Chương vẫn mặc quần áo ban ngày, áo khoác cởi khuy phanh ra, hai tay đút vào trong túi, vạt áo khoác thu gọn trong cánh tay mảnh khảnh của hắn, rồi bị gió biển thổi bay.
Mạnh Đình Tĩnh dừng bước.
Tống Ngọc Chương hiển nhiên cũng nhìn thấy y, hắn rút một tay ra, khoáng đạt vẫy về phía y.
Tống Ngọc Chương vẫy tay rồi buông xuống, thấy Mạnh Đình Tĩnh vẫn đứng yên tại chỗ, hắn bèn chủ động đi tới, gió biển thổi trước mặt, thổi tung tóc hắn, hắn chưa tới gần mà mở miệng cười trước: "Ban ngày nóng thật, ấy nhưng buổi tối gió thổi lạnh ghê. "
Gió biển giống như một đôi tay mạnh mẽ, hất cả tóc Tống Ngọc Chương ra sau, ép lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không thể cưỡng lại đó, trăng còn chưa dâng lên, mà đã có một vầng trăng tiến vào trong mắt Mạnh Đình Tĩnh, trắng quá chói mắt, gần như chứa sát khí sắc bén.
Mạnh Đình Tĩnh không nhúc nhích, nhìn Tống Ngọc Chương từng bước tới gần, lồng ngực y hơi chấn rung, giống như là lần đầu tiên chạm vào cây Browning yêu quý của y, bởi vì uy lực cùng nguy hiểm của nó... mà tâm tình hốt hoảng.