Tống Ngọc Chương

Chương 18: Nhặt xác




Tống Ngọc Chương cất chi phiếu, cầm tiền và từ từ về nhà, rất mau đã ngẫm ra mùi bất thường.

Xã hội học, quả thật một ngày hắn cũng chưa học, hắn đến trường tới năm mười bốn tuổi thì ngừng, sau khi Anh Đào Nhỏ chết, hắn không có lấy một ngày đi học chính thức, thời loạn lại là lúc hắn ở trường.

Tống Ngọc Chương có sự nhạy cảm phi thường với nhược điểm của người khác, dễ dàng gỡ rối khúc mắc trong quan hệ giữa người với người, đây là thiên bẩm của hắn, cũng là vũ khí của hắn.

Để có thể yên thân gửi phận giữa thời ly loạn, chỉ dựa vào khuôn mặt xuất sắc thì không đủ, trên thực tế Tống Ngọc Chương chưa từng dựa vào mặt để kiếm ăn, hắn thích những gã xinh trai, nhưng không thích mình đi làm trai xinh.

"Cứ về nhà hay là anh dẫn chú đi dạo một chút?"

"Về nhà đi." Tống Ngọc Chương thả vali da dưới chân: "Em hơi mệt rồi."

Tống Minh Chiêu "ừ" một tiếng: "Cũng đúng, thân thể chú còn chưa hồi phục."

Tống Ngọc Chương cười nhẹ: "Anh tư không cần quan tâm em đâu."

"Sao lại nói vậy, anh cả anh hai cả ngày bận ở ngân hàng, còn anh ba thì lại không biết cả ngày đi chơi ở đâu." Tống Minh Chiêu ôm bả vai hắn: "Hai người em út chúng ta không thể chăm sóc lẫn nhau sao?"

Tống Ngọc Chương không đáp lời, chẳng qua nở nụ cười duyên dáng trên mặt, rõ ràng là biết ý của Tống Minh Chiêu rồi.

Nói là chăm sóc lẫn nhau, song sau khi Tống Minh Chiêu đưa Tống Ngọc Chương về nhà không lâu lại cởi xe ra ngoài lần nữa, Tống Ngọc Chương đứng tại cửa sổ trong phòng, nhìn Tống Minh Chiêu lái xe ra ngoài trên con đường rộng thênh, ánh mắt sâu thẳm nhấp nháy, cái ý xấu năm chữ "cứ định như vậy đi" bị đè nén không dễ chút nào lại bắt đầu sùng sục lên trong bụng.

Nhà họ Tống giống như một vương triều khổng lồ, có sự cân bằng của riêng mình.

Tống Chấn Kiều bệnh nặng nằm viện, anh cả anh hai ở ngân hàng trổ tài, anh ba như rồng thấy đầu không thấy đuôi, anh tư cứ như chủ nhân của cái nhà này.

Bốn người nhà họ Tống, mỗi người có chức vị riêng của mình, tuy rằng không thể nói bên tám lạng, người nửa cân, nhưng cũng xem như trời yên biển lặng.

Mà sự cân bằng này đã bị ngoại lực phá vỡ.

Ngoại lực ấy chính là hắn— Tống Ngọc Chương.

Tống Ngọc Chương vòi tiền Tống Tấn Thành, chẳng qua là lo rằng hai ngày tới đến bàn việc ở Cục Cảnh sát, tiền trong ngăn kéo không đủ dùng, lúc ấy hắn chỉ đang kinh ngạc về tài phú nhà họ Tống, quả thật không nghĩ đến một tờ chi phiếu mỏng manh lại gây chuyện hàng loạt như vậy.

Trong hàng loạt chuyện ấy, Tống Ngọc Chương nhạy cảm dò xét được vị trí của hắn đã nảy sinh biến hoá.

Dĩ nhiên, một tên ngoại lai như hắn là kẻ địch của cả bốn anh em bọn họ, nhưng một khi có người đối tốt với hắn, hoặc là nguyện ý đối tốt hơn nhiều tí với người anh em nào đó, thì thế cân bằng duy trì rất chặt chẽ ban đầu lập tức sẽ bị phá vỡ.



Tống Ngọc Chương hắn đây đã trở thành con cờ đè lên đòn cân nhà họ Tống, hắn đáp xuống nơi nào, thì nơi ấy liền chiếm thế.

Tống Ngọc Chương hít một hơi thật sâu, thân thể hắn từ máu tới thịt, từ gân đến cốt, hừng hực cháy lên một ngọn lửa.

Cám dỗ.

Cám dỗ đang mãnh liệt bày ra trước mắt Tống Ngọc Chương.

Tiền tài, quyền lực, làm điều ác...

Tống Ngọc Chương đè tay lên con tim trong lồng ngực, lảo đảo như uống rượu say nằm lên giường lớn, đèn chùm pha lê trên đầu vẫn sáng rỡ giữa ban ngày, Tống Ngọc Chương híp mắt, giơ tay nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay đáng giá cả đời ăn của một người bình thường.

Những thứ này vốn dĩ không nên thuộc về hắn.

Làm người không thể quá tham lam, Tống Ngọc Chương đang tự khuyên mình.

Nhưng... làm người sao có thể không tham đây?

Lẽ nào Anh Đào Nhỏ trời sinh nên làm điếm, còn Tống Ngọc Chương hắn trời sinh nên làm con của điếm?

Ai mà quản.

Thế đạo này ai mà không phải bán một chút, rồi đổi một chút?

Đệch con mẹ nó ai cũng đều là điếm hết! Ai cũng không cần vội lập đền thờ cho mình!

Song... Chung quy đã chiếm thân phận của nhà người ta, được hời tày trời, thoát chết trong gang tấc thì cũng nên tích đức, được cho chút tiền cũng sống được một đời thoải mái, như vậy không được sao? Còn không lo được chút ý nghĩ xấu xa đang lung lay của mình?

Bụng dạ Tống Ngọc Chương kích động một hồi rồi lại sa sút một phen, sau cùng hắn cười uể oải, lẩm bẩm: "Chó không đổi được ăn cứt!"

Trời tối, bốn anh em nhà họ Tống tề tựu, thiếu một người, lại là Tống Tề Viễn trong bè phái.

Bàn ăn ngồi theo thâm niên, Tống Ngọc Chương ngồi cách vợ chồng Tống Tấn Thành, đối diện chính là Tống Minh Chiêu.

Tống Minh Chiêu thích nói cười, ấy thế mà lúc ăn lại có vẻ không mở miệng, anh cả anh hai đều mang khí phách của người lớn trong nhà, mặt mày nghiêm nghị kiệm lời, duy chỉ có Mạnh Tố San dễ thân nhất, nhưng Tống Ngọc Chương với nàng nam nữ khác biệt, nàng cũng ngại trò chuyện với Tống Ngọc Chương.

Vì vậy nên trên bàn ăn chỉ có sự yên ắng, không phải sự yên ắng khiến người khác dễ chịu, là dòng chảy ngầm dưới băng mỏng, bằng mặt nhưng không băng lòng.

Tống Ngọc Chương khá thích nghi với kiểu không bằng lòng này, dường như không cách nào kiềm lại.

Ăn xong, trong sảnh rốt cuộc cũng náo nhiệt trở lại, dọn đi bộ đồ ăn và uống trà, nhưng cũng chỉ là náo nhiệt ngoài mặt, cứ như cũ mà mở họp, Tống Tấn Thành cùng Tống Nghiệp Khang nói qua nói lại, câu chữ ôn tồn lễ độ, câu nào cũng như chứa huyền cơ, Tống Ngọc Chương mệt thay bọn họ, cũng rất nóng lòng muốn gia nhập xem sao.

Tống Ngọc Chương uống một ngụm trà, đè nén tư tâm của mình.

Hắn vừa đặt chén trà xuống, hầu gái sau lưng hắn liền thêm trà cho hắn, bị hắn dùng mu bàn tay chắn lại, hắn cười hiền, mắt cong cong.

Hầu gái đã hiểu ý tứ của hắn, đỏ mặt cất ấm trà trong tay.

"Chú năm." Tống Tấn Thành điểm tên hắn, Tống Ngọc Chương hôm nay đã lấy một vạn đồng của hắn, cung kính đáp một tiếng: "Anh cả, có chuyện gì sao?"

Tống Tấn Thành một tay đặt lên chén trà, tay kia dựa trên ghế, mỉm cười nói: "Anh nghe nói hôm nay chú đã đi thăm ba."

Lời gã vừa dứt, Tống Nghiệp Khang và Tống Minh Chiêu đồng thời nhìn qua hắn.

Tống Ngọc Chương mặt không đổi sắc mà gật đầu: "Hôm kia rối ren quá, em chỉ nói với ba được mấy câu, nên hôm nay đặc biệt đi thăm ba lần nữa."

Tống Tấn Thành nói: "Sức khoẻ ba không được tốt, cần phải nghỉ ngơi, ngân hàng lại quá bận, anh và chú hai lấy không ra thời gian rảnh, còn chú tư cần phải đến trường, thằng ba thì không cần phải nói, chẳng biết cả ngày trời bận cái gì, bây giờ chú về cũng đúng lúc, cha con hai mươi năm không gặp nhau, còn nhiều điều tâm sự, coi như thay mấy anh tận hiếu tâm."



Tống Ngọc Chương đáp: "Cũng không nói gì, ba cứ ngủ mãi."

Tống Tấn Thành cười: "Đúng vậy, bệnh viện nói ràng ba cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Sau này em sẽ chú ý không quấy rầy ba nghỉ ngơi."

"Đừng hiểu lầm, ý anh cả không phải như vậy."

"Em biết anh cả có lòng." Ánh mắt Tống Ngọc Chương chậm rãi lướt qua ba người, tuy Tống Nghiệp Khang và Tống Minh Chiêu chưa nói lời nào, nhưng hắn vẫn tỏ thái độ, thành khẩn nói: "Em là người biết tốt xấu, em biết các anh đối xử tốt với em."

Nghe được câu này, ba người mỗi người một suy nghĩ.

Tống Tấn Thành nghĩ rằng: " Phiền phức không lớn không nhỏ, dù sao nó cũng sớm về Anh, sau khi ông già chết, tìm cớ cho nó chút tiền rồi tống nó đi là được."

Tống Nghiệp Khang lại nghĩ: "Hướng gió chuyển về ông cả cũng nhanh phết, người muốn xuống tay là ổng, thằng năm vừa gặp ba càng được thương hơn, người được lợi cũng là ổng, nhưng cả nhà không chỉ mỗi ổng thông minh, nghĩ cũng hay lắm."

Tống Minh Chiêu nghĩ rằng—- ha ha, mua đồng hồ là đúng!

Ba người anh lớn nhất trí nhìn cậu em xinh đẹp, đều thầm mặc định "đồ tốt" của Tống Ngọc Chương thuộc về mình, còn "đồ xấu" thì thuộc về người khác.

Chủ khách hân hoan, anh em vui vầy, toan tính dấu tay, đâu đã vào đấy.

Đã tới ngày hẹn ba hôm sau với Cục Cảnh sát, Tống Ngọc Chương đi sớm hơn so với thường lệ, ấy mà trùng hợp, đang lúc vật lộn với cả ba người, hắn ăn sáng một mình trong nhà ăn, bảo tài xế chuẩn bị xe, vừa chuẩn bị đi lại đụng mặt Tống Tề Viễn ở nhà ăn.

Tống Tề Viễn vừa về vừa ngáp, cả người là mùi nước hoa lẫn mùi thuốc lá, cái đầu xoăn lắc lư, nhìn có vẻ suốt đêm không ngủ.

"Anh ba." Tống Ngọc Chương chủ động chào hỏi.

Tay Tống Tề Viễn không hạ xuống, lười nhác "ừ" đáp lạimột tiếng, kéo ghế đẩu ngồi xuống, nói với hầu gái: "Bảo phòng bếp làm bát mì."

"Dạ vâng cậu ba."

Tống Ngọc Chương đứng một bên không nhúc nhích: "Anh ba, em ra ngoài đây."

Tống Tề Viễn ngáp xong một cái, tay hạ xuống, nâng nhẹ mí mắt, trong mắt toàn là sự buồn ngủ, cười như có như không: "Anh không làm chủ ở cái nhà này, chú làm cái gì thì cũng không cần báo anh, cứ coi anh như kẻ không phận sự là được."

Tống Ngọc Chương cười cười: "Vậy anh ba nghỉ ngơi cho khoẻ."

Tống Tề Viễn lại ngó về hắn, hai ngày nay sắc mặt Tống Ngọc Chương trở nên tốt rồi, ngày càng hồng hào rạng rỡ, Tống Tề Viễn vén đầu tóc lộn xộn, cười xán lạn: "Chú cũng thế, đừng bận này bận nọ nữa, nhặt về cái mạng cũng không dễ gì, cẩn thận ăn không vô."

Lời này khó nghe, Tống Ngọc Chương vừa cười vừa nghe hết: "Cảm tạ anh ba đã dạy dỗ."

Bốn người anh em, ai cũng có tâm tư riêng, nhưng như Tống Tề Viễn đây thẳng thừng bày ra lòng thù địch, trái lại khiến Tống Ngọc Chương kiêng dè.

Đây là một người thông minh thực sự, không hề dễ đối phó.

Tống Ngọc Chương đè nén con tim nóng lòng muốn thử của mình, ở trong xe cả đường mặc niệm "A di đà phật", nghĩ đôi chút về cậu Tống bé nhỏ đã tặng cho mình một cái mạng mới...

Tiền và tình, hắn đã có quá nhiều, cho nên không thấy hiếm lạ, cái mạng này thì không, ngoại trừ Anh Đào Nhỏ thì chính là cậu Tống bé bỏng đã cho hắn một cái mạng, cậu Tống bé nhỏ có thể được tính là người mẹ thứ hai của hắn...Tống Ngọc Chương lắc đầu, nghĩ bậy nghĩ bạ đến nước này, mình còn thấy buồn cười.

Cục Cảnh sát vắng nhiều hơn so với mấy hôm trước, Tống Ngọc Chương bước vào, muốn tìm tuần bộ hắn đã hẹn, có người đáp lại cho hắn rằng: "Cậu chủ nhà họ Mạnh tới, anh Điền đang trò chuyện với cậu ấy."

Suy nghĩ của Tống Ngọc Chương động đậy, đang lúc muốn nói, bỗng có hai người một trước một sau từ góc hành lang đi đến, người đi trước dáng người cao mảnh khảnh, tóc ngắn trường sam, mặt mày sáng sủa kiêu ngạo, ấy mà không cười lại trông hiền hoà hơn lúc cười: "Việc này đều trông cậy vào anh."

"Vâng, cậu Mạnh cậu cứ yên tâm đi....ơ cậu năm, cậu năm tới cũng thật đúng lúc.."

Bước chân Mạnh Đình Tĩnh dừng lại, mặt mày cũng cứng lại theo, y ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua căn phòng lộn xộn tối tăm, thẳng một đường như hẹn trước mà đậu lên gương mặt của Tống Ngọc Chương.



Tống Ngọc Chương đang cười, thấy y nhìn qua đây, nên cười càng thêm thắm thiết.

"Cậu năm, cậu tới thật đúng lúc, tốt quá, hai vị đây đều là người tốt, tôi cũng không thể nhận hai phần tiền hạ táng quan tài, hai ngày trước cậu năm đưa rồi, lại thêm cậu Mạnh hôm nay đưa, cũng gom góp đủ, những người đó gặp được hai vị là nhờ phước phần tổ tiên, cả đời có chỗ đậu cũng là có phúc."

Tống Ngọc Chương nghe xong, trong lòng đại khái được hôm nay Mạnh Đình Tĩnh tới là để làm việc giống như hắn.

"Được rồi, anh đi lo công chuyện đi." Mạnh Đình Tĩnh nói với người bên cạnh: "Chúng tôi chỉ là chi một phần tiền, anh tự lực cánh sinh mới đúng là đang tích đức, còn nhờ anh nhọc lòng thêm."

"Cậu Mạnh, cậu nói thế này là..."

Mạnh Đình Tĩnh khách sáo đôi câu, đối phương được tiền lại còn được nghe lời hay, đã cam tâm tình nguyên đi lo liệu những thi thể bốc mùi hôi thối kia rồi.

Mạnh Đình Tĩnh ngóng về phía hành lang, không thèm để ý Tống Ngọc Chương, chỉ quan sát hắn qua khoé mắt, thầm nghĩ thằng này hôm nay thế mà yên tĩnh, được lắm, nếu đã vậy thì y sẽ yên tĩnh quan sát cậu ta, để xem xem tay này hôm nay giở trò mới gì.

"Anh Mạnh."

Mạnh Đình Tĩnh hơi buồn cười, bụng nghĩ rốt cuộc vẫn hấp tấp, y luôn nghĩ cái gì thì làm cái đó, vì vậy cũng cười lên thật, khoé mắt liếc qua, vừa khinh thường vừa tò mò, mang theo thăm dò cùng phán xét, để y xét xử gương mặt đẹp đẽ vô ngần của Tống Ngọc Chương, gương mặt đó thay đổi thất thường, tựa như mang vô số tấm mặt nạ, khiến con người ta kìm không đậu mà đi thăm dò thâm ý trong đó.

Mà hôm nay giờ này phút này, Mạnh Đình Tĩnh không cần phải đi thăm dò bất cứ thứ gì, gương mặt Tống Ngọc Chương sạch sẽ, không có chút tình cảm dư thừa nào: "Cảm tạ anh."

Tống Ngọc Chương rất cảm kích Mạnh Đình Tĩnh.

Hôm nay hắn tới đây, không phải vì để nhặt xác cho ai, mà vì để nhặt xác cho chính mình.

Từ hôm ấy sau khi nhìn thấy thảm trạng ở nơi này, Tống Ngọc Chương càng ý thức được rằng, nếu như hắn thật sự chôn thây nơi biển sâu, phải chăng hắn cũng sẽ giống như những người này, bãi tha ma một tấm chiếu manh, chết trong lặng lẽ, đến một cái tên cũng chẳng có nổi.

Thương thay.

Thương thay những đêm hắn mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân nằm trơ trọi giữa đồng hoang, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, bị chuột, rắn, kiến bu đầy người rồi gặm sạch.

Giờ đây hắn đã biết, cho dù hắn chết thật, cũng sẽ có người nhặt xác cho hắn, tặng hắn một cỗ quan tài, cho hắn có một nơi đàng hoàng để đi.

Mạnh Đình Tĩnh lặng im, dưới ánh mắt tình tựa nước chảy của Tống Ngọc Chương, toàn thân y cảm thấy không khoẻ, khó chịu khó tả, sau lưng nong nóng, xương cốt ngứa ngáy, rất muốn động đậy bả vai, bẻ cổ để xua ran đi cảm giác khó chịu, y chống cự xung động muốn gãi ngứa, đứng yên, thẳng tắp: "Tạ cái gì?"

Tống Ngọc Chương cười lên, nụ cười ấy vẫn sạch sẽ như cũ, không hề khó nắm bắt: "Tạ quan tài của anh."