[note21384]
Tác giả: 巫山绯云
Thể loại: Comedy-Shounen ai
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[note21383] “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một! Happy New Year!”
Ngay khi đếm ngược kết thúc, những bông pháo hoa khác nhau liền thắp sáng cả bầu trời đêm.
Vào cái thời khắc kỉ niệm chung này, có một chú gà nhỏ màu vàng đang không ngừng thở dài. Cô gà mang số hiệu “số 43” trong điện thoại của cậu vừa gọi cho cậu nửa phút trước. Cô nàng ca ngợi chú gà nhỏ màu vàng nào là một quý ông thanh lịch với cách cư xử tốt, được nuôi dạy tử tế, có ngoại hình dễ thương, hiểu biết sâu rộng, v.v. Cô cũng đề cập rằng cậu ta thực sự rất tốt, nhưng họ không hợp nhau.
“Số 43” là người gần đây nhất mà chú gà nhỏ màu vàng xem mặt kể từ năm ngoái. Cô nàng cũng là đối tượng có khả năng thành công cao nhất. Khi cô gặp cậu, cô tỏ vẻ hết sức thích thú với chú gà nhỏ màu vàng. Nhưng chỉ sau cuộc hẹn thứ ba, sự thất bại của 42 cuộc xem mặt trước lại lặp lại.
Cậu gà nhỏ màu vàng để lộ ra nụ cười dữ tợn, nhưng vì được dạy dỗ tốt nên cậu vẫn giữ lại được phong thái quý ông của mình. Cậu không thể văng tục, “Mày bị đui chắc? Tao là người đàn ông của thế kỉ mới. Tại sao mày lại không hiểu chứ?!”
Cậu cũng không được khóc lóc than vãn, “Tại sao, tại sao thế, tại sao em lại rời bỏ anh chứ?”
Vì thế mà cậu gà nhỏ màu màu vàng sử dụng giọng nói lịch thiệp đối nghịch với sự giận dữ đang bộc lộ trên khuôn mặt, “Không sao đâu. Mặc dù chuyện này rất đáng tiếc nhưng mong em đừng để trong lòng nhé. Chúng mình vẫn có thể làm bạn ngay cả khi em không phải bạn gái của anh mà.”
Ngay sau khi đặt điện thoại xuống, cậu gà màu vàng không thể không hét vang lên, “Ông trời ơiii! Tôi đã làm điều gì sai trái trong kiếp trước mà ông lại hành hạ tôi như thế này? Tôi là vì tinh tú tai ương phải gánh chịu số phận cô đơn tới chết ư?!!! Ông trời ơi, làm ơn hãy nhớ rằng tôi đã cúng bái và thờ phụng ông như thế nào, hãy ban cho tôi một người vợ đi mà!!!”
“Ding dong.”
Cậu vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên.
Ah, ông trời đã nghe thấy ước nguyện đầu năm của mình và đã ban tặng cho tín đồ sùng đạo này một người vợ đức hạnh chăng? Cậu gà nhỏ màu vàng bất chợt nở nụ cười điên dại. Cậu lơ lửng ra mở cửa. Một cô vợ nhỏ nhắn dễ thương ~ ~ ~
Bên ngoài cánh cửa, Mr.Weasel khoác trên mình bộ com-lê cùng với một cái nồi ở tay trái. Tay phải của anh ta thì bấm chuông cửa. Còn có một bó củi trên sàn nữa.
“Happy New Year. Tôi đến thăm năm mới đây.” Giọng nói nhỏ nhẹ, hấp dẫn của anh ta nghe thật ‘cool’ làm sao.
“Happy New Year, Mr.Weasel. Cảm ơn anh nhiều. Xin mời vào.” Cậu gà nhỏ màu vàng mỉm cười điên dại khi nhìn thấy người vợ tương lai mà ông trời ban cho mình.
Cậu thực sự rất mãn nguyện. Sao mà vợ cậu trông đẹp trai thế nhỉ?
Chờ chút. Weasel? Nồi? Củi..... !!!
“Bang!”
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Mr.Weasel và ngăn anh ta đi vào bên trong. Anh cau mày lại và tiếp tục nhấn chuông cửa.
Bên trong nhà, cậu gà nhỏ màu vàng đang run rẩy dưới chiếc ghế. Nụ cười ngờ nghệch của cậu đã biến mất. Ông trời ơi! Đây là cách ông đối xử với tín đồ sùng đạo của
mình ư? Ông không những không tặng tôi một người vợ, mà còn đem tôi cho con chồn đó như một bữa ăn khuya? Chú gà nhỏ màu vàng rất muốn khóc nhưng chả có giọt nước mắt nào cả.
“Ding dong. Ding dong.” Mr.Weasel thì vẫn kiên trì nhấn chuông cửa. Nhưng đối với cậu gà nhỏ màu vàng thì nó như thể tiếng chuông của cõi âm ti vậy. Tại sao cậu không bao giờ nhận ra rằng tiếng chuông cửa của mình nghe đáng sợ như thế chứ?
“Anh ta không nhìn thấy mình. Mình không thấy anh ta. Anh ta không nhìn thấy gì cả. Mình không nghe thấy gì hết...”
Chú gà nhỏ màu vàng dũng cảm cố tự thôi miên bản thân mình. Có lẽ phương pháp của cậu gà nhỏ màu vàng đã có hiệu quả bởi lẽ tiếng chuông cửa cuối cùng cũng dừng lại. Chú gà nhỏ màu vàng chưa kịp bình tâm lại thì bỗng có cảm giác lạ nơi cổ họng, cậu cảm thấy choáng váng và trời đất thì quay cuồng.
Khi tỉnh lại thì cổ cậu bị ép chặt xuống ghế sofa. Và chủ nhân của những chiếc răng trên cổ cậu còn ai ngoài Mr.Weasel?
Cậu gà nhỏ màu vàng hóa điên mất rồi. Cậu nghe được tiếng bản thân mình hỏi với giọng rất bình thản “Mr.Weasel, làm thế nào mà anh vào được đây?”
“Cậu để mở cửa sổ.” Con chồn cắn cậu và chỉ về phía cửa sổ.
“Anh, anh, anh thực sự đột nhập vào đây ư?" Lông của gà nhỏ màu vàng dựng đứng hết lên. Sống ở tầng một quả thực phiền toái. Mẹ à, con đáng lẽ nên nghe lời mẹ. Đây là sự trừng phạt.
“Tôi không có đột nhập.” Con chồn buông chú gà nhỏ màu vàng ra. Với cái nhìn giận dữ, anh nói thêm, “Không phải cậu bảo là đến sớm sao? Nhưng cậu lại đóng cửa. Vì thế nên tôi phải vào bằng đường cửa sổ.”
...Vậy là mình sẽ chết bên trong bụng con chồn này vào năm mới sao. Chú gà nhỏ màu vàng đáng thương nhìn con chồn. Cậu nói ước muốn cuối cùng cùa mình, “Mr.Weasel, làm ơn hãy nhẹ nhàng khi ăn tôi. Tôi sợ đau lắm. Wuu...wuu...wuu.”
Con chồn mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu. “Được thôi.”
“Cảm ơn, Mr.Weasel. Anh là một con chồn tốt...Hey. Tại sao anh lại cởi quần áo tôi ra?...Un. Đừng có hôn. Ngứa lắm...Mmmmmm. Anh đang làm gì vậy...Đau quá! Wuu...”[note21385]
Ngày hôm sau, gà nhỏ màu vàng đang cắn chặt tấm ga trải giường và lầm bầm trong sự bất bình. Mr.Weasel đã tỉnh táo thì đeo trên mình tạp dề và cẩn thận đút cho cậu từng thìa cháo một. Tâm trạng của anh ta có vẻ rất tốt.
“Con chồn đến thăm năm mới con gà không đời nào có ý định tốt hết.”
Gà nhỏ cáu giận màu vàng chỉ có thể trút sự bất mãn của bản thân vào những lúc ngắt quãng khi cậu được Mr.Weasel đút cháo.
Mr.Weasel trong tâm trạng phấn khởi hôn lên mặt cậu. “Anh chỉ có ý định xấu với mỗi em thôi. Anh yêu em.”
Khuôn mặt của gà nhỏ màu vàng đột nhiên đỏ ửng. Cậu không thể đáp lại được lời nào bởi sự ngượng ngùng.
Con chồn thầm nghĩ, "Dường như mình đã phải lòng em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên hồi 3 năm trước. Mình đã đe dọa phía bên kia rồi gây nên sự thất bại của tất cả những cuộc xem mặt, chắc là nên nói với em ấy vào một ngày nào đó."
-Happy end-[note21386]