Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi! - Chương 196: Chương kết thúc




Thấy anh vừa lòng với câu trả lời của mình, Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên cô cảm thấy hai bên hòa hợp được như thế thật không còn gì có thể tốt bằng. Không ngại ngùng, không che giấu, bao sự quan tâm hay lo lắng, vui buồn gì cũng đều có thể bày tỏ cho đối phương nghe, rồi đôi bên cùng nhau đối mặt để giải quyết mọi vấn đề.



Đây mới thật sự là tình cảm vợ chồng sao?



"Anh muốn đi tắm trước, hay để em mát xa trước?" Vãn Tình dịu dàng hỏi anh. Sau những gúc mắt trong lòng được gỡ bỏ, cô thấy dường như mọi thứ cũng thoải mái hơn.



Lục Yến Tùng bế cô đi tới phòng tắm, "Anh chọn cùng lúc."



"Cùng lúc?" Vãn Tình đoán được anh muốn làm gì, tựa đầu lên vai anh, "Nhưng em không muốn! Anh không mệt sao?"



Lục Yến Tùng cố ý đùa cô, "Anh chỉ muốn vừa tắm vừa được mát xa thôi, sao có thể mệt được chứ? Còn em, có phải đang suy nghĩ lung tung gì không? Hửm?"



Bị anh hỏi vặn lại, Vãn Tình xấu hổ quay mặt đi, "Không có, em không nghĩ gì hết."



Lục Yến Tùng bế thẳng cô vào phòng tắm. Mở nước xong anh bình tĩnh tự nhiên cởi áo sơ mi trên người ra. Cơ ngực rắn chắn trong phút chốc phơi bày hết ra ngoài.



Vãn Tình ngược ngùng quay mặt sang chỗ khác, "Anh tắm trước đi, em ra ngoài chờ anh." Dứt lời liền xoay người tính đi. Lục Yến Tùng lập tức bắt lấy cổ tay kéo cô ngã nhào vào lòng.



"Tắm với anh đi..." Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói trầm khàn hấp dẫn mê người.



"Nhưng mà..." Cô chưa tắm cùng anh bao giờ cả! Vãn Tình luống cuống không biết phải làm sao, nhưng rõ ràng Lục Yến Tùng không có ý định buông tha cho cô.



"Tự cởi, hay để anh cởi?"



Giọng của anh khiến người ta ngất ngây, Vãn Tình căn bản không thể nào từ chối được. Chỉ đành nhẹ nhàng bám lên cổ anh, cơ thể mềm mại tựa hẳn vào người anh.



"Em đã nói cho anh biết đáp án rồi..." Lục Yến Tùng khẽ cười một tiếng, hiển nhiên anh rất hài lòng với biểu hiện này của cô. Cúi đầu cắn nhẹ vào cổ cô, bàn tay dao động qua lại trên người cô, ngón tay lưu loát cởi áo cô ra. Chiếc áo lót nâng đỡ bầu ngực đẫy đà tạo ra đường cong hoàn mỹ, da thịt càng thêm trắng bóng mịn màng bởi ánh đèn lấp lánh.



Lục Yến Tùng không kiềm chế nổi cúi đầu vùi mặt vào giữa khe rãnh sâu hút tham lam liếm láp.



"Ưm...." Vãn Tình khẽ bật ra tiếng rên.



Bỗng thấy sau lưng mát lạnh, móc áo ngực đã nhanh chóng bị anh cởi ra. Đôi gò bồng trắng mịn được giải phóng khỏi sự trói buộc, nụ hồng xinh xắn mềm mại vung cao mời gọi khiến Lục Yến Tùng muốn bốc cháy. Nỗi khao khát muốn cô trong năm ngày qua đã ăn mòn hết sự kiên nhẫn của anh! Anh rất muốn cô! Rất rất muốn được yêu thương cô!



Một tay bao phủ một bên ngực xoa xoa nắn nắn. Vãn Tình có cảm tương như đang bị anh hút dần hết hơi sức, run rẩy bám lấy cánh tay anh. Đôi mắt xinh đẹp hơi lim dim, ướt át tưởng chừng như có thể vắt ra nước.



Lục Yến Tùng nhìn đến si dại, không thể kiềm nén rên khẽ trong miệng, nhanh chóng cởi bỏ áo quần của cô xuống, sau đó hung hăng ném áo ngực sang một bên.



Vì xấu hổ nên hàng mi Vãn Tình liên tục run rẩy. Nhưng lại không còn sức ngăn cản hành động của anh.



Chiếc váy bên dưới dễ dàng bị anh kéo xuống, tiếp đó là chiếc quần lót cũng bị anh tuột xuống đến gót chân. Toàn thân Vãn Tình không một mảnh vải che thân, cô cắn môi, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ đó càng thêm quyến rủ say lòng người.



"Mấy ngày qua có nhớ anh không?" Lục Yến Tùng vừa hỏi, vừa xấu xa cho bàn tay tiến vào giữa hai chân cô.



"Ừm..." Vãn Tình không biết phải trả lời thế nào, chỉ gật đầu theo bản năng.



"Nhớ nhiều không?" Ngón tay thon dài chạm vào nhụy hoa ướt át ấn một cái thật mạnh rồi lập tức buông ra. Giống như đang đợi một đáp án khiến anh hài lòng, anh mới bằng lòng vỗ về nơi sâu nhất của cô.



Ngước đôi mắt mơ màng nhìn anh, "Rất nhớ... Không có anh, em không thích ở trong căn nhà lớn này...." Cô nói mà hoàn toàn không cần suy nghĩ, sự thành thật này khiến trái tim Lục Yến Tùng run lên dữ dội.



Thực ra anh cũng không khác gì cô. Mấy ngày ở Mỹ, trong đầu anh toàn là hình bóng của cô. Lúc ăn cơm sẽ nghĩ không biết cô có ăn uống đúng giờ không, lúc ngủ cũng nghĩ không biết cô có ngủ được ngon hay không. Thậm chí ngay cả khi đang đi trên đường cũng nghĩ không biết bây giờ cô đang làm gì, có nhớ anh như anh đang nhớ cô không… Sự nhớ nhung đó là nỗi nhớ khắc sâu vào tận con tim…



"Anh cũng rất nhớ em....." Lục Yến Tùng nhay cắn vành tai cô, thì thầm nói ra tiếng lòng.



Cảm nhận được người con gái trong ngực khẽ run lên. Tựa như không tin vào những gì mình nghe thấy, hỏi lại: "Có thật không?"



"Ngay cả bản thân anh cũng thấy nghi ngờ, nhưng trên thực tế, anh nhớ em đến sắp điên mất rồi!" Lục Yến Tùng há miệng ngậm lấy môi cô, như muốn đem sự nhớ nhung của mình dành cho cô truyền hết vào nụ hôn mạnh mẽ này.



Nước mắt Vãn Tình thấm ướt viền mi, thì ra… phần tình cảm này đều được xuất phát từ hai phía… không phải chỉ có mình cô ngày ngày nhớ mong anh… Cô ôm anh thật chặt, tha thiết hôn đáp lại.



Ngón tay anh dao động trêu đùa giữa hai chân cô, trêu chọc bọt nước tuôn ra róc rách, "Em nhạy cảm thật..." Lục Yến Tùng thì thào nói.



Mặt Vãn Tình đỏ như tôm luộc, "Không phải... anh muốn tắm sao?"



"Đương nhiên phải tắm rồi......" Lục Yến Tùng nhấc bổng cô lên, hai người cùng ngồi vào bồn tắm, "Có điều tắm sẽ hơi lâu chút, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý đi...."



"Á... Đừng… Ưm..." Bế cô ngồi ngược lại trên đùi anh, bờ mông trắng được nâng lên rồi nặng nề hạ xuống, nuốt trọn toàn bộ vật to lớn kia của anh…



Cảm giác thỏa mãn lấp đầy khiến Vãn Tình há miệng hít thở, phải nín thở một lúc lâu mới thích ứng được. Còn anh thì liên tục dùng sức để vật to lớn của mình ra vào nhịp nhàng trong cô…



"Ưm... Vãn Tình, em chặt quá.... chắc anh chết mất..." Vịn chặt bờ mông trắng của cô hết nhấc lên rồi hạ xuống.



Lục Yến Tùng cảm thấy mình sắp điên lên rồi! Không hiểu sao có muốn cô bao nhiêu lần cũng không thấy đủ! Hơn nữa, nơi đó của cô rất chặt, rất khít...







Cả hai triền miên suốt đêm, từ bồn tắm lớn lên đến bệ kính, sau đó ra sôfa, rồi chuyển sang giường ngủ... Mỗi một ngóc ngách trong ngôi nhà đều có hình bóng hoan ái của hai người.



Đã mấy ngày không đụng cô, cả người anh như tràn đầy năng lực, liên tục đòi hỏi cô hết lần này tới lần khác. Hành hạ đến khi Vãn Tình không chịu nổi lả người đi không gượng được nữa, anh mới không đành lòng mà buông tha cho cô. (ghê quá nhỉ :P)



….



Vãn Tình rúc vào ngực anh, lắng nghe nhịp thở của anh, yên lòng chìm dần vào giấc ngủ. Lục Yến Tùng nhìn chăm chú khuôn mặt dịu dàng say ngủ của cô, cho đến hôm nay anh mới thật sự cảm thấy cô đã thuộc về mình.



Cảnh Vãn Tình… Vợ yêu của anh…Anh nhịn không được ngậm lấy môi cô mút mạnh một cái. Dường như cô rất bất mãn việc bị anh quấy rầy giấc ngủ nên vùng vằng đẩy anh ra, mà bờ môi lại hé mở theo phản ứng tự nhiên đón lấy nụ hôn từ anh. Cu cậu nào đó lại lên nòng lần nữa, anh thật không muốn buông tha cô chút nào.



"Vãn Tình." Gạt những sợi tóc rối của cô sang một bên, anh thì thầm gọi tên cô.



"Dạ?" Vãn Tình ngáy ngủ đáp.



"Em có yêu anh không?"



"Hả?"



"Anh hỏi em có yêu anh không?" Anh lặp lại lần nữa, tim như ngừng đập chờ đợi câu trả lời của cô.



Vãn Tình lười biếng vươn tay ôm lấy cổ anh, quyến luyến áp mặc vào ngực anh cọ cọ, mới lúng búng nói bằng giọng mũi, "Có."



Biết rõ cô đang ngủ say, thậm chí có lẽ cũng không biết anh đang nói gì, nhưng Lục Yến Tùng vẫn không nhịn được vui sướng cười lên. Trong lòng cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có. Cuộc sống chỉ cần bấy nhiêu thôi đã quá tốt rồi!



….



Sáng hôm sau.



Vãn Tình bị điện thoại di động đặt trên đầu giường đánh thức. Với tay muốn lấy điện thoạt nhưng toàn thân đau nhức rệu rã không còn chút sức lực nào. Khắp người chỗ nào cũng thấy khó chịu. Lúc này cô mới nhớ tới trận điên cuồng xảy ra đêm hôm qua, mặt bỗng chốc nóng lên.



Quả nhiên, buông thả quá độ thật sự không tốt! Còn chưa mở mắt thì tiếng di động đã tắt. Sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của Lục Yến Tùng vang lên.




"A lô... Ừ, cô ấy còn đang ngủ... Tối hôm qua mệt cho nên giờ vẫn chưa dậy... Ừm, làm phiền cô xin nghỉ phép giúp cô ấy... Tôi à? Tôi là chồng của cô ấy... Không, không phải bạn trai, mà là chồng đăng ký hợp pháp hẳn hoi!"



Vãn Tình không nghe nổi nữa, mở mắt ra nhìn anh với vẻ mặt bất lực.



Anh đã ngắt máy, thấy cô đang nhìn mình thì vỗ vỗ vai cô, "Ngủ thêm chút nữa đi, anh đã giúp em xin phép với công ty rồi."



"Anh nói như vậy các đồng nghiệp sẽ biết tối hôm qua em đã làm gì mất..." Vãn Tình quả thật rất muốn khóc. Cách nói chuyện đó của anh chẳng khác nào công bố với mọi người rằng tối hôm qua cô được anh yêu chiều quá độ nên sáng nay mới không xuống giường nổi.



"Nhưng anh nói đúng sự thật mà. Chẳng lẽ em cảm thấy mình có thể xuống giường được sao?" Anh còn thản nhiên bày ra vẻ mặt vô tội.



"Tại anh hết đó! Còn nữa, anh cứ huênh hoang nói cho mọi người biết thân phận của anh như vậy, ngày mai em đến công ty nhất định sẽ bị mọi người vây hỏi cho mà xem."



"Có sao đâu, dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết."



"Nhưng... Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà."



"Không sao, như chúng ta lúc trước cũng có chuẩn bị tâm lý gì đâu. Lâu dần cũng thích ứng đấy thôi."



"Anh nói cũng đúng." Mới đầu cô còn lo lắng không biết hai người có thể chung sống được bao lâu, biết đâu chừng sẽ tan vỡ rất nhanh như trò chơi xây nhà vậy. Cho nên, từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này, cô luôn dè chừng và lo lắng. Nhưng tới hôm nay cô mới biết, tất cả mọi chuyện không tệ như cô nghĩ. Ít nhất, cuộc sống hiện tại của cả hai đều rất tốt.



….



Thời gian thấp thoáng trôi qua. Cuộc hôn nhân những tưởng rằng sẽ chóng vánh tan vỡ, nào ngờ nó lại bền chặc, gắn bó như keo sơn.



Hôn nhân là một thứ rất kỳ lạ. Thứ nó trói buột không phải là thân thể, mà là trái tim của đôi bên…



***



Trợ lý cầm lịch trình báo cáo, "Lục tổng, bảy giờ tối nay có buổi tiệc mời anh, anh có muốn tham gia không?"



"Từ chối." Lục Yến Tùng đáp gần như không hề nghĩ ngợi. Tối nay có bộ phim mới phát sóng, anh đã mua vé hẹn Vãn Tình cùng nhau đi xem rồi.



"Dạ vâng!" Đối phương cũng trả lời ngay mà không chút bất ngờ.



"Vậy còn chín giờ tối mai, buổi tiệc rượu của Vương tổng......"




"Cậu tham gia thay tôi được rồi." Tối mai Vãn Tình đã hẹn anh cùng đến nhà Thi Nam Sênh thăm tên nhóc Đường Đường nghịch ngợm kia. Thằng cu đó giờ đã biết đi, còn mọc răng nữa, gặp người nào thì cắn người đó, đúng là tiểu ác ma.



Qua một thời gian nữa, anh và Vãn Tình cũng có thể cân nhắc đến chuyện có một đứa con thuộc về họ. Như vậy cô nàng ngốc nghếch kia mới không thèm chảy nước miếng khi nhìn thấy con nhà người ta nữa rồi.



Trợ lý đi ra khỏi văn phòng, vừa lắc đầu vừa cảm thán: "Tổng giám đốc thực sự đã biến thành người đàn ông tốt ‘Nhị Thập Tứ Hiếu’ (*) rồi."



[* Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kính) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.]



Anh trở thành thế này hoàn toàn khiến mọi người không ngờ tới. Trước kia là một người ăn chơi lăng nhăng, một tuần đổi một cô thay người tình còn hơn thay áo. Lần này đã gặp được khắc tinh của đời mình rồi, không những âm thầm kết hôn, hơn nữa còn triệt để cách ly với đàn bà con gái ở bên ngoài.



Thật sự bội phục sự lợi hại của cô vợ tổng giám đốc, có thể trói chặt anh ấy như vậy!



***



Hôm nay…



Vãn Tình vừa ra khỏi công ty, không mấy bất ngờ khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ trước cửa công ty.



"Chồng cô lại tới nữa kìa!" Một đồng nghiệp đẩy đẩy cô, vẻ mặt hâm mộ.



"Ôi, chịu không nổi cái cảnh ngày nào cũng ân ân ái ái trước mặt người ta thế này nữa đó, kết hôn sắp được hai năm rồi mà ngày nào cũng đưa đưa đón đón như thế. Không phải muốn đả kích những người cô đơn lẻ bóng như bọn này đấy chứ."



Vãn Tình đã quen bị các cô trêu chọc, cười cười vẫy tay chào tạm biệt, mới chạy tới chỗ xe Lục Yến Tùng đang đậu.



Đúng vậy! Từ ngày đôi bên bốc đồng đến cục dân chính cho đến nay, thời gian thấm thoát trôi qua đã gần hai năm rồi. Còn hôn nhân giữa cô và Lục Yến Tùng chẳng những không tan vỡ mà ngược lại còn ngày càng khắng khít hơn, chung sống với nhau rất ân ái, hòa thuận.



Anh luôn nói muốn tổ chức một lễ cưới long trọng để bù đắp cho cô nhưng cô đều từ chối. Có lẽ đối với rất nhiều người sẽ nghĩ, đời người con gái bước lên xe hoa chỉ có một lần, cho nên tổ chức lễ cưới là nhất định phải có, nhưng đối với Tình thì cô chỉ mong muốn người đàn ông mình yêu cũng thật lòng yêu mình, cả hai sẽ nắm tay nhau chung sống đến đầu bạc răng long hết cuộc đời này đã là hạnh phúc rồi.



Mà hôm nay, cô đã tìm được người đó. Chính là Lục Yến Tùng, chồng của cô......Anh không phải là kiểu người lãng mạn, cũng chẵng nói những lời ngon tiếng ngọt như bao người khác, nhưng cô cảm nhận được rất rõ ràng tình yêu của anh dành cho cô.



"Anh đợi em lâu chưa?" Vãn Tình ngồi vào xe cười hỏi anh.



"Cũng mới tới thôi, vừa đúng giờ. Nhưng chúng ta vẫn phải nhanh một chút, máy bay không đợi chúng ta đâu."



"Dạ. Về nhà lấy hành lý trước đã." Vãn Tình thắt dây an toàn.



Qua hai tiếng nữa, bọn họ sẽ bay đến khu nghỉ mát Đại Khê để hưởng tuần trăng mật. Bởi vì lần trước bác sĩ đã đặc biệt thông báo cho bọn họ biết, hai người có thể bắt đầu kế hoạch sinh con được rồi. Tin tức này đối với anh và Vãn Tình mà nói là một tin tức mang đến niềm hạnh phúc rất lớn.



Lúc nhận được tin này, Vãn Tình vui sướng đến nỗi khóc nấc ngay tại chỗ. Cô dựa vào lòng anh khóc như một đứa trẻ.



Lục Yến Tùng cũng xúc động không kém gì cô. Đứa con vô duyên kia đối với hai người mà nói đều là cú sốc lớn trong đời. Bây giờ cả hai đã không còn vướng bận chuyện gì nữa, chỉ còn thiếu một đứa con nữa mà thôi.



Có cục cưng rồi, ngôi nhà này mới thật sự viên mãn ngập tràn niềm vui…



*****



Vào một buổi sáng nọ, Vãn Tình cầm que thử thai khẩn trương bước nhanh vào toilet. Lục Yến Tùng cũng hồi hộp đứng đợi ở bên ngoài.



Cô phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình đã bị trễ mười ngày, không biết kết quả sẽ thế nào.



"Ối…." Nghe thấy tiếng la lớn của cô, Lục Yến Tùng gần như lập tức phá cửa xông vào, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Em có sao không?"



Anh còn tưởng cô bị té hay va trúng gì đó mới thét lên như thế, nhưng nào ngờ cô lại ngồi trên bồn cầu khóc tức tưởi. Thấy Vãn Tình như vậy, Lục Yến Tùng đau đớn ôm cô vào lòng, "Đừng buồn, con của chúng ta rồi từ từ cũng sẽ đến thôi, em cứ thuận theo tự nhiên đi. Có thể do chúng ta hơi sốt ruột."



"Không, không phải....." Vãn Tình nức nở.



"Bác sĩ có nói áp lực càng lớn thì càng không tốt cho việc thụ thai." Anh vẫn đang cố gắng an ủi cô.



Cô lập tức nở nụ cười, "Ý em là, em có rồi! Em thật sự đã có thai rồi! Là hai vạch đấy! Em sắp được làm mẹ rồi!"



Nghe vợ nói vậy, Lục Yến Tùng cũng chấn động không thôi. Gần như không thể tin nâng mặt cô lên hỏi lại: "Nói vậy, anh sắp được làm cha sao?"



"Phải! Anh sắp được làm cha rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có con của chúng ta rồi..." Vãn Tình xúc động càng khóc lớn hơn.



Mắt Lục Yến Tùng đỏ hoe, cảm ơn ôm chặt cô vào lòng. Anh rất yêu, rất yêu em… Sau này cũng sẽ rất yêu, rất yêu con của hai chúng ta…



Anh tin rằng, cả cuộc đời này, cho dù quá khứ có bao nhiêu trắc trở hay đau khổ ra sao, nhưng trong tương lai, cuộc sống của anh và em còn có cục cưng của hai chúng ta sẽ vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, đầy ắp tiếng cười…



Hoàn