Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi! - Chương 195: Nụ hôn trừng phạt




"Anh đó! Là anh bắt nạt em chứ ai!" Vãn Tình khịt khịt mũi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà bộc phát. Hốc mắt ửng đỏ uất ức nhìn anh trừng trừng.



"Anh? Anh đã làm gì?" Lục Yến Tùng không thể nào hiểu nổi. Nhưng biết được cô không bị ai khác ức hiếp, trong lòng thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều.



"Không phải giờ này anh đang ở Mỹ sao, sao lại về cùng cô ấy? Hơn nữa... Hai người còn thân mật vậy nữa..." Nếu anh đã hỏi, vậy cô cũng dứt khoát nói ra hết mọi chuyện. Cô thật sự rất…rất để ý chuyện này!



Cô ấy? Lúc đầu Lục Yến Tùng vẫn không hiểu. Sau đó ngẫm nghĩ lại mới chợt hiểu ra, "Ý em nói là Băng Băng?"



Cô không biết cô gái kia tên là gì…



"Em thấy rồi hả?" Lục Yến Tùng hỏi.



"Phải..." Vãn Tình gật đầu, hốc mắt lại đỏ lên.



Nhìn khuôn mặt đỏ lựng ngượng ngùng kia, Lục Yến Tùng thấy tâm trạng bỗng chốc thoải mái phấn chấn hẳn lên. Trực tiếp bế cô đi đến ghê sofa, đặt cô ngồi lên đùi mình.



Anh nhìn cô cười cười, ngón tay không ngần ngại vuốt ve khuôn mặt xinh xinh, "Em đang ghen sao?"



Cảm giác 'bị' ghen không ngờ lại tuyệt đến vậy! Trước đây cũng hẹn hò không ít với mấy cô nàng hay ghen tuông, lúc đó anh chỉ thấy phiền toái chứ chẳng có chút thú vị nào. Sau này khi quen với cô, chung đụng hành hạ cô hết lần này đến lần khác cũng chỉ mong cô nổi ghen một lần, biểu hiện quan tâm đến anh một chút. Thế nhưng kết quả lần nào cũng đều khiến anh thất vọng. Bây giờ rốt cuộc anh cũng đợi được kết quả mà mình hằng mong muốn rồi.



Vãn Tình khẽ cắn môi, bắt lấy ngón tay không an phận của anh. Nhìn thẳng vào anh, "Anh là chồng em, lại thân mật dựa dẫm với cô gái khác như thế, chẳng lẽ em không nên nổi ghen sao? Hơn nữa, tại ao anh về sớm mà không nói cho em biết trước, lại..."



“Em vừa nói gì?" Lục Yến Tùng bỗng nhiên ngắt lời cô, hai mắt nhìn thẳng vào cô. Trong đáy mắt thâm sâu chan chứa tình cảm sâu đậm.



Thấy vậy trái tim Vãn Tình chợt nảy lên, lúng ta lúng túng mở miệng: "Vì sao anh về sớm mà không nói cho em biết trước..."



"Không phải câu này." Giọng anh đã khàn đi, có vẻ như đang dỗ dành: "Câu trước đó....."



"Em... không nên nổi ghen sao?"



"Không, câu đầu tiên." Bàn tay anh chậm rãi vuốt ve eo cô.



Nhiệt độ nóng bỏng khiến Vãn Tình thấy hơi khó thở. Vừa thở hổn hển vừa trả lời: "Anh... là chồng em..."



Đúng, chính là câu này!



"Lặp lại lần nữa." Anh nhìn cô thật sâu, kéo đầu cô xuống khẽ hôn lên môi cô.



Vãn Tình bị anh tấn công bất ngờ khiến tim đập hỗn loạn, tức giận đẩy ngực anh ra, "Anh lại lảng sang chuyện khác rồi!"



"Cô nàng ngốc!" Lục Yến Tùng nắm lấy tay cô đặt lên môi khẽ ngắn một cái.



Hành động khêu gợi này khiến Vãn Tình thiếu chút đã hụt hơi, toàn thân như bị rút hết hơi sức.



"Anh và cô ta không có gì cả, chỉ là hợp tác làm ăn với nhà bên đấy thôi, cha cô ấy giao hợp đồng cho cô ấy làm, cho nên bọn anh mới gặp nhau bàn chuyện làm ăn." Anh ôm cô giải thích. Không biết vì sao, có lẽ là vì chữ 'chồng' cô vừa mới nói mà tâm tình anh bỗng thấy sảng khoái vô cùng.



Thì ra là thế... Anh chỉ giải thích đơn giản, nhưng đủ để Vãn Tình hoàn toàn tin tưởng.



Lục Yến Tùng liếc cô một cái, "Nếu em không thích anh qua lại với cô ta, anh có thể....."



"Không cần đâu. Em không muốn can thiệp vào chuyện công việc của anh." Vãn Tình lập tức lắc đầu, lại giương mắt nhìn anh, "Thật ra chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi. Vậy giờ em giúp anh đi chuẩn bị nước tắm nhé." Cô nói xong muốn ngồi dậy.




Lục Yến Tùng lại kéo cô về ôm vào lòng lần nữa, "Đừng vội, để anh ôm em cái đã."



Cả trái tim Vãn Tình mềm ra bởi hành động của anh. Nghĩ đến anh vừa xuống máy bay đã đi xã giao, chắc hẳn là đang rất mệt. Còn người làm vợ như cô đây, chẳng những không an ủi anh, mà vừa về đến nhà đã không biết đúng sai đi ghen tuông bậy bạ. Trong lòng cô vừa thương vừa áy náy.



"Có phải mệt lắm không? Có muốn em mát xa giúp anh không?"



"Ừm, mệt chết luôn ấy." Anh thở dài. Đầu đặt trên vai cô, môi hôn nhẹ vào cổ cô, "Nếu như tối nay anh không ép hỏi, có phải em định sẽ không bao giờ nói ra không?"



"Em không biết mình có thể nhịn đến khi nào nữa." Vãn Tình nói thẳng.



Lục Yến Tùng há miệng hung hăn cắn vào cổ cô một phát, coi như trừng phạt cho sự không thành thật của cô.



"Ối..." Cô há miệng rít lên. Bàn tay nhỏ bé bám lên cổ anh. Cô ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: "Trước kia anh có nhiều bạn gái như vậy, một tuần đổi một cô, hiện giờ bên cạnh anh nhất định cũng không thiếu những bóng hồng xinh đẹp. Ở cùng anh, cho dù đã kết hôn đi nữa, nhưng lúc nào em cũng cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Lúc đầu chúng ta kết hôn có lẽ anh chỉ xúc động nhất thời, biết đâu chừng một ngày nào đó anh sẽ thấy chán em, sau đó chúng ta...." Nói đến đây, Vãn Tình khựng lại không nói nữa.



Hai chữ 'ly hôn' đó cô không thể nói ra khỏi miệng được.




"Em dám nói hai chữ kia thử xem!" Sắc mặt Lục Yến Tùng u ám rất đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi hăm he cô.



Chóp mũi Vãn Tình cay cay. Thật ra cô cũng không dám nói, chỉ sợ khi nói ra hai chữ ấy rồi, sau này có một ngày nào đó nó thật sự ứng nghiệm. Nhưng sống cùng anh, lúc nào cô cũng luôn lo được lo mất. Sợ có một ngày, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.



Dường như Lục Yến Tùng rất tức giận với những lời vừa rồi của cô, anh nghiến răng nâng đầu cô lên, cúi xuống áp môi mình lên môi cô hôn ngấu nghiến.



Thay vì nói hôn, nên nói chỉ có cắn và mút sẽ đúng hơn. Tưởng chừng như muốn hút cả linh hồn cô, sau đó khắc sâu linh hồn của mình vào trong cơ thể mình.



"Uhm... Anh nhẹ một chút..." Vãn Tình thấy đau, uất ức giãy dụa.



Trái tim Lục Yến Tùng nhói lên, lập tức giảm nhẹ sức lực. Đôi mắt sáng rực như loài dã thú trong đêm nhìn cô chằm chằm, "Cảnh Vãn Tình, bây giờ em là vợ của anh! Cả đời này em đừng vọng tưởng có thể thoát khỏi anh... Không phải chỉ có mình em lo lắng vấn đề này, anh cũng không khác gì em!"



Hả? Vãn Tình khó hiểu nhìn anh.



"Cái đám bạn đồng nghiệp kia của em ngày nào cũng thúc giục mai mốt cho em đi xem mắt! Đáng giận chính là em còn chưa chịu nói cho bọn họ biết là em đã kết hôn rồi. Em hiện tại là hoa đã có chủ rồi đấy nhé?"



Ngày đó nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và đồng nghiệp, bọn họ muốn mai mốt cho cô đi xem mắt, anh thật sự muốn nhảy vào bóp chết đối phương và bóp chết luôn cô.



"Em không biết nên nói thế nào, nói ra họ sẽ cho rằng em thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nếu như biết đối tượng kết hôn chính là anh, em càng khó tưởng tượng hơn."



"Đối tượng kết hôn là anh khiến em mất mặt lắm sao hả? Anh mặc kệ! Ngày mai anh sẽ đưa em đi làm, để những người giới thiệu bạn trai cho em, hoặc mấy tên đang dòm ngó em biết khôn mà cút xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!" Anh bá đạo yêu cầu.



Nhìn dáng vẻ này của anh, Vãn Tình bỗng nhiên bật cười. Rõ ràng là cô ghen, nhưng sao giờ đổi ngược lại anh đang truy tội cô vậy?



"Vậy cũng được, ngày mai em sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện này." Cô ngoan ngoãn gật đầu.



"Suy nghĩ? Chuyện này còn phải suy nghĩ sao?" Anh muốn cho tất cả những gã đàn ông bên ngoài kia biết, đừng có mơ mộng đến người phụ nữ của anh nữa.



Vãn Tình gật đầu, "Được rồi, em biết rồi. Em cam đoan với anh, từ nay về sau sẽ không xuất hiện chuyện đi xem mắt nữa, như vậy được chưa?"



Nghe thấy lời cam đoan của cô, lúc này trong lòng Lục Yến Tùng mới thư thả hơn một chút. Đâu có ai biết những chuyện này đã nghẹn trong lòng anh rất lâu rồi, muốn bùng nổ từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn luôn nhẫn nại tới bây giờ.