– Để chúng tôi làm việc này, được chứ?
Người của Vương Tuấn Tài cứng giọng đề nghị. Dù không muốn nhưng lão Thành vẫn còn biết sợ mất chiếc ghế trưởng phòng, lão tiếc nuối phất tay. Hai gã đô con thả tôi ra, tôi muốn chạy trốn tất cả những kẻ có mặt ở đây nhưng tiếc rằng không thể, đành chấp nhận bị hai vệ sĩ của Tài áp tải lên một chiếc xe con. Nói gì thì nói, vệ sĩ của Tài đưa tôi ra công an phường còn hơn là con quỷ già dê xồm kia, đã rơi vào tay lão rồi chỉ sợ khó giữ nổi thân!
Chiếc xe phóng như bay, tôi hốt hoảng khi xe dừng ở một khu vực đất trống cây cối rậm rạp. Trống ngực đập thình thình tôi liền níu vai người vệ sĩ ở ghế phụ hỏi:
– Các anh… không phải muốn đưa tôi ra công an phường sao?
– Cô trà trộn vào bữa tiệc của Hoàng Long nhằm mục đích gì?
Biết không thể thoát được sự kiểm tra của bọn họ khi đã lâm vào hoàn cảnh này, tôi đành phải nói:
– Thì… tôi muốn kiếm… đại gia ở đó, không phải phụ nữ nên tìm một nơi nương tựa giàu có sao? Nhưng… tôi đã hiểu mình đứng ở đâu rồi, tốt hơn đừng mơ mộng hão huyền ha ha…
Bọn họ im lặng, dường như chấp nhận lời tôi nói. Khẽ thở phào một hơi, tôi năn nỉ:
– Các anh đưa tôi ra công an chỉ phí thời gian thôi. Bạn tôi giúp tôi vào bữa tiệc, cảnh sát có hỏi thì chuyện cũng chỉ dừng ở đó, tôi hoàn toàn không có mục đích khác!
Chuyện đã đến nước này, việc đến gần Vương Tuấn Tài chỉ e không còn hi vọng. Tôi sẽ nghĩ cách khác để có được mẫu tóc của anh ta vậy.
– Kẻ nào thuê cô làm việc này? Nếu không khai ra thì đừng hòng đi!
– Các anh nghĩ quá rồi đấy… chẳng có kẻ nào cả!
– Bọn Linh Sơn, hay bọn Thái Hòa?
Tôi không biết thế giới của Vương Tuấn Tài là thế nào, chỉ có thể chắc chắn là một thế giới cạnh tranh vô cùng khốc liệt, bởi thương trường chính là chiến trường. Chính vì vậy, một chi tiết nhỏ bất thường bọn họ cũng hết sức cảnh giác. Mà việc tôi trà trộn vào bữa tiệc hoàn toàn không hề bình thường!
– Tôi đã nói không có kẻ nào cả, tại sao các anh không chịu tin?
Bọn họ không trả lời, tiếp tục phóng vụt chiếc xe trên con đường tối đen không có đèn. Cứ thế này… tôi không biết là mình bị đưa đi đâu nữa!
Nuốt nghẹn một ngụm nước bọt, tôi quyết định tìm cách minh oan:
– Tôi là mẹ đơn thân có con gái nhỏ một tuổi đang chờ ở nhà! Một năm nay tôi không đi làm, chỉ ở nhà chăm con. Các anh không tin thì cứ tìm hiểu cuộc sống của tôi sẽ rõ! Giam giữ người là vi phạm pháp luật đấy!
Tôi sụt sịt nói. Bọn họ nghĩ ngợi một hồi, gã ngồi ghế phụ gọi điện thoại cho ai đó:
– Anh Tài, cô ta khai cô ta trà trộn vào bữa tiệc để tìm đại gia, cô ta là mẹ đơn thân có con gái nhỏ một tuổi. Không có kẻ nào đứng sau cả. Cô ta xin về với con.
Tài nói gì đó, gã nghiêm cẩn vâng dạ. Ngắt máy, gã quay đầu nhìn tôi, nhàn nhạt nói:
– Cô về được rồi. Cho cô biết một chuyện, vào ngày anh Tài về nước, ở sân bay có kẻ cầm dao muốn đâm anh ấy, rất may sự việc đã được ngăn chặn kịp thời, chính vì vậy chúng tôi luôn phải cảnh giác.
Anh ta có nhã ý giải thích cho tôi tại sao bọn họ lại cẩn thận như vậy. Tôi gật đầu hiểu chuyện, còn mặt dày đề nghị:
– Vậy… các anh đưa tôi về nhà được chứ? Các anh có thể lên nhà gặp con tôi để tin tôi!
Bọn họ quay đầu xe, còn đưa tôi về tận tòa chung cư mini. Rời khỏi xe, tôi cố gắng bước thật nhanh dù chân còn hơi đau, lên được tầng năm nhìn xuống dưới, xe hơi của bọn họ vẫn còn ở đó. Khẽ lắc đầu, tôi gõ cửa nhà cô Huệ đón Tuti rồi bế con về nhà.
Con đang lim dim ngủ, cái miệng chép chép đáng yêu, đặt con xuống giường khóe môi con chợt cong lên ngộ nghĩnh. Tuti ơi con mơ gì vậy con? Có khi nào con mơ đến mẹ con không? Mẹ nghĩ sẽ nói rõ với con về mẹ đẻ của con để con hiểu cho mẹ con, nhưng phải là khi con đã lớn khôn. Còn lúc này, con chỉ là con của mẹ thôi, mẹ không muốn phải giải thích bất cứ điều gì với bất cứ ai!
Chuyện Tài không ngạc nhiên khi tôi rất giống chị Thu cho thấy… rất có thể chuyện giữa anh ta với chị là kết quả của một cơn say… Tôi tạm phán đoán như vậy.
Nhớ đến Trà, tôi mở điện thoại. Ban nãy tôi gọi cho Trà không được, đành nhắn một tin:
“Mày đang ở đâu? Lão trưởng phòng của mày nói với tao mày mất tích.”