Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 42




Tôi lắc đầu không nhận tiền của Vĩnh:

– Anh đừng áy náy… lỗi do em, em chẳng nói còn gì! Anh đừng làm thế, em không thoải mái đâu!

Vĩnh cũng không ép tôi, anh chỉ thắc mắc:

– Không thấy chú Tài đâu?

Khóe miệng nhếch nhẹ, tôi đáp lời:

– Anh ấy còn bận việc. Mẹ con em cũng về sớm thôi, không làm phiền các sếp nữa.

Cu Bin chợt lên tiếng:

– Cô với em về luôn ạ?

Vĩnh quan sát thái độ con trai, bất ngờ đề nghị:

– Hay Bin cũng về với cô? Mai còn đi học chứ nghỉ mãi đâu được?

Đoán thằng bé thích bám ba nó nên xin nghỉ học, tôi phì cười âu yếm nhìn nó. Bin gật gật đầu, Vĩnh thở phào một hơi liền nói:

– Vậy phiền Thúy đưa thằng bé về thành phố giúp anh! Anh còn phải ở đây thêm mấy ngày giải quyết cho xong việc!

Tôi không có gì phản đối, còn cảm thấy may mắn vì mẹ con tôi được nhóm vệ sĩ hộ tống. Việc hỏi về cha của Tuti tôi sẽ hỏi Vĩnh sau vào lúc thích hợp, dù sao tôi cũng đã có số điện thoại của anh.

Còn chưa kịp quay đi, chợt nghe Vĩnh nói tiếp:

– Thúy này… buổi tối em có bận gì không?

Tôi ngỡ ngàng nhìn Vĩnh, anh ngài ngại tiếp lời:

– Anh đang cần một cô gia sư giúp việc bảo ban được thằng Bin nhà anh. Bình thường nó bướng lắm, không nghe lời cô giúp việc làm cô ấy cũng bất lực… chẳng hiểu thế nào nó lại nghe em! Nếu em sắp xếp được buổi tối thì… em mang cả Tuti sang nhà anh, vừa nấu cơm ăn cơm vừa dạy Bin học giúp anh có được không? Nếu… em không đồng ý thì… coi như anh chưa nói gì!

Một công việc vào buổi tối giúp tôi có thêm thu nhập lo cho Tuti, nhất là khi tôi sắp rời khỏi Hoàng Long! Tôi mừng chẳng hết, không để ý gò má thoáng ửng hồng của người đàn ông trước mặt, liền xúc động nói:

– Em… sắp xếp được anh à! Anh cứ để em thử dạy Bin xem sao! Thời sinh viên em cũng từng đi dạy gia sư cho các bé tiểu học… Bin mấy tuổi anh nhỉ?

– Ừ, vậy tốt rồi… Bin sang năm vào lớp 1, em ôn cho nó theo bài trên lớp là được. Anh sẽ gửi em mức lương như với cô gia sư kiêm giúp việc hiện nay cho Bin, em thấy hợp lý không?

– Vâng… em đồng ý ạ.

Niềm vui ngời sáng trong đáy mắt Vĩnh, tôi phát hiện ra nhưng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cơ hội việc làm phù hợp ngay trước mắt. Bin kéo chân Tuti, khẽ hỏi:

– Đi được không?

Tuti gật gật đòi xuống khỏi người mẹ. Bin xỏ giầy cho Tuti làm tôi cũng bất ngờ, thằng bé dắt tay Tuti đi trước. Đôi mắt ấm áp của Vĩnh dõi theo hai đứa trẻ, cảm nhận được điều đó… bất giác tôi lại khẽ rùng mình. Có lẽ… tôi chỉ nghĩ quá lên thôi!

Nhóm vệ sĩ đưa mẹ con tôi và cu Bin trở lại khách sạn Hoàng Long 3 nằm trên trung tâm thương mại. Bất ngờ chạm mặt Tài trong lúc tôi mở cửa phòng đi ra, anh ta nheo nheo mắt nhìn Bin dắt tay Tuti, cảm giác lạnh đến thấu xương trong đáy mắt.

– Con bé không sao… chúc mừng dì cháu cô!

Cách xưng hô đã thay đổi, cho thấy Tài không muốn dính líu gì đến chúng tôi thêm một phút giây nào nữa. Tình cảm anh ta dành cho tôi vốn dĩ cũng chỉ là một thoáng chốc say mê, ý định vui chơi qua đường, thế nên một khi hiểu chuyện… hoàn toàn là vô nghĩa.

Hừ nhạt một tiếng, trấn giữ cơn tức giận tôi mỉa mai đáp:

– Nhờ phúc của anh mà nó đã bình an trở về!

Anh ta cau mày nhìn ba lô trên lưng tôi:

– Cô muốn về sao?

– Phải, tôi còn ở đây làm gì? Còn nữa, tôi không muốn Tuti tủi thân nên anh làm ơn đừng nói chuyện con bé không phải con tôi cho ai biết, được chứ?

Tài không trả lời, chỉ lạnh giọng:

– Công việc vẫn còn, cô dám bỏ về?

– Tôi không muốn phục dịch anh thêm một phút giây nào nữa! Vương Tuấn Tài, nếu anh còn có lương tri, vui lòng cho tôi biết cha con bé đang ở đâu?

Anh ta đanh giọng:

– Cô vào tù mà tìm hắn! . Truyện Kiếm Hiệp

Cơn phẫn nộ phun trào, mặt mũi đỏ lên anh ta hừ mạnh một hơi, xoay người bước thẳng, để lại tôi đứng lặng nhìn theo, trái tim đập loạn trong vô vàn cảm xúc. Cha Tuti… đang ngồi tù sao? Anh ta đã gây ra tội lỗi gì? Kẻ đưa anh ta vào tù… chẳng lẽ lại là Tài?

Thở hắt ra mệt mỏi tôi bước nhanh theo hai đứa trẻ đi trước. Quãng đường về thành phố S nhẹ nhàng êm dịu trôi qua trong chiếc xe bảy chỗ sang trọng… vậy mà lòng tôi lại nặng nề như có đá tảng đè lên ngực. Bao ngày sống với suy nghĩ Tuti là con đẻ của Tài, mong đợi anh ta sẽ yêu thương chăm sóc bảo vệ con, cuối cùng thì sao? Con bé lại là con gái của kẻ mà anh ta căm thù… Thoáng rùng mình, trong óc tôi lóe lên suy nghĩ… Có khi nào anh ta sẽ hại con bé? Khẽ lắc đầu, không… tôi không cần phải lo điều này… bởi Tài không phải là người như vậy! Nghĩ rồi tôi lại tự đập vào đầu mình một cái. Tôi hiểu bao nhiêu về anh ta mà đã tự tin khẳng định về anh ta? Ít nhất thì… tôi và Tuti cần phải tránh xa anh ta, càng xa càng tốt!