Những lời Vĩnh an ủi bên tai, tôi mím môi gật nhẹ, bình tĩnh ngồi xuống băng ghế gần đó chờ đợi. Vĩnh trở lại với công việc còn dang dở ở phòng họp, để Bin ngồi bên cạnh tôi. Thằng bé không còn nhắng nhít chạy nhảy, chỉ yên lặng ngồi một chỗ. Bất chợt nó hỏi tôi:
– Cô… nếu cháu bị bắt cóc, ba cháu có lo cho cháu như cô lo cho em Tuti không ạ?
Tôi ngỡ ngàng quay sang nhìn vẻ thờ ơ như không của thằng bé tí tuổi đầu mà tự nhiên lại hỏi một câu như ông cụ non. Mỉm cười tôi nói:
– Chắc chắn là thế rồi… sao cháu lại hỏi thế?
– Vì… mẹ cháu không thương cháu như cô thương em Tuti. Cháu sợ… ba cháu cũng thế!
Lâu nay thằng bé nhằng nhẵng bám lấy ba nó… có phải vì cảm giác sợ bị bỏ rơi? Chẳng hiểu mẹ nó thế nào nhưng con có suy nghĩ như vậy… thật tội nghiệp con!
– Mẹ nào cũng thương con… có thể mẹ cháu có nỗi khổ nào đó… Lớn lên rồi cháu sẽ hiểu!
Tôi nói vài lời động viên, thằng bé mím chặt môi không đáp lời. Cứ vậy một hồi lâu, chợt thằng bé đứng bật dậy, tôi cũng nhìn ra… một cô cảnh sát bế trên tay Tuti còn say ngủ tiến đến gần tôi. Hai chân run rẩy trong nỗi mừng rỡ nghẹn ngào, tôi bước ra đỡ con từ tay cô ấy, xúc động nói:
– Cảm ơn chị cảnh sát… cảm ơn các anh các chị!
– Cô nên đưa con bé vào bệnh viện kiểm tra lại cẩn thận đi, chúng tôi mới khám sơ qua, cũng may không phát hiện vấn đề gì, khả năng con bé chỉ đang trúng thuốc mê chưa tỉnh!
Tôi sụt sịt vâng dạ, hỏi tiếp:
– Còn lũ người bắt cóc con em…
– Bọn chúng đã bị bắt rồi… có hai gã. Chúng tôi sẽ điều tra thêm, có thể cần cô phối hợp. Giờ cô trình bày sự việc vào tờ giấy này rồi hãy đưa con đi khám!
Khai xong mọi thông tin với cảnh sát, tôi cần đưa Tuti vào bệnh viện. Mẹ con tôi không bao giờ muốn gặp lại Vương Tuấn Tài, nhưng còn cha đẻ của con bé, tôi muốn tìm ra anh ta, muốn cho anh ta biết sự tồn tại của con. Tôi có thể tìm anh ta ở đâu đây? Cảm nhận anh ta là một người gần gũi với Tài nên tóc anh ta mới rơi ở ghế của Tài, nhưng hỏi anh ta từ Tài là điều tôi không chắc làm được, đành nghĩ đến Vĩnh.
Cu Bin vẫn còn tò mò nhìn Tuti đang say ngủ trên băng ghế, tôi nhẹ giọng bảo nó:
– Cô phải đưa em Tuti vào bệnh viện bây giờ, cháu có muốn đi cùng cô không?
Vĩnh đã giao Bin cho tôi trông giúp, tôi không thể để mặc thằng bé. Nếu nó không muốn đi cùng thì tôi sẽ giao nó lại cho nhóm vệ sĩ. Thằng bé nghĩ ngợi vài giây, nó gật đầu nói:
– Bảo bọn kia đưa đi!
Bin chỉ tay về nhóm vệ sĩ của Vĩnh đang đứng phía xa bảo vệ. Đám vệ sĩ của Tài đã đi theo anh ta từ lâu, coi như chẳng còn liên quan đến mẹ con tôi.
Mấy người vệ sĩ của Vĩnh nghe lệnh từ cậu chủ nhỏ, lái một xe bảy chỗ đưa mẹ con tôi và Bin vào một bệnh viện tư nhân gần trung tâm thương mại Hoàng Long 3. Tôi cần phải biết tình trạng sức khỏe của con thế nào càng sớm càng tốt dù nơi này lạ nước lạ cái.
Bác sĩ khám cho Tuti một hồi, làm thêm vài xét nghiệm cho con, ông ta thở nhẹ một hơi kết luận:
– Khả năng cô bé sắp tỉnh lại… cô cứ chờ thêm! Kết quả thăm khám cùng các xét nghiệm chụp chiếu cho thấy con bé không sao!
Mừng rỡ làm hai mắt đỏ hoe tôi nghẹn giọng cảm ơn bác sĩ. Ngồi bên con bé, Bin cũng yên lặng chờ đợi, hai mắt chăm chú nhìn con. Dù tiếp xúc với nhóc Bin chưa lâu nhưng thằng bé có thế nào vẫn rất giống Vĩnh, không chỉ vẻ bề ngoài mà giống cả tính cách dễ gần, dù cho ấn tượng ban đầu thằng bé nghịch ngợm hỗn hào. Có khi nào nó cố tình hành xử như vậy để ba nó quan tâm đến nó hơn không?
Chờ đợi thêm mấy tiếng, cho đến khi ánh nắng bên ngoài đã chuyển màu vàng sậm, cuối cùng Tuti cũng ọ ọe rồi lơ mơ mở mắt. Không muốn làm con hoảng sợ tôi chỉ ra hiệu im lặng cho Bin rồi nhẹ nhàng bế con lên tay, những giọt nước mắt hạnh phúc yên lặng lăn dài trên má. Bin ngước nhìn mẹ con tôi không chớp, sau đó hai mắt nó cụp xuống, nhìn thằng bé như vậy tự nhiên tôi lại dấy lên thương cảm. Tiền bạc vật chất dư thừa nhưng chẳng thể bù đắp tình cảm của người mẹ… vậy thì tiền bạc đâu phải là tất cả.
Lúc năm giờ chiều, Vĩnh xong việc chủ động đến nơi mẹ con tôi và cu Bin đang ở, chờ đợi bên ngoài. Biết con bé tỉnh lại anh vào trong phòng, bất ngờ đưa một phong bì vào tay tôi, mỉm cười nhìn Tuti tò mò tròn xoe hai mắt nhìn anh.
– Anh vào thăm sức khỏe của con bé, con bé không sao thế này là anh mừng rồi!