Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 114: Tôn Trọng




Ngay tối hôm đó, Dương Tuấn Vũ gọi điện cho Vũ Tuấn Phong hẹn gặp anh ta trên tầng thượng của bệnh viện.

Gió mát mẻ trời đêm mùa hạ thổi làm tung bay vạt áo, Dương Tuấn Vũ nhìn lên những vì sao sáng, dưới ánh trăng bàng bạc, hình ảnh của hắn cô tịch trong đêm.

Vũ Tuấn Phong mở cửa tầng thượng, bước từng bước tới gần hắn.

- Hút thuốc không?

Vũ Tuấn Phong giơ bao thuốc lên mời hắn.

- Cảm ơn, tôi không hút thuốc. Anh làm bác sĩ mà vẫn hút thuốc à?

- Đôi khi người ta biết là độc nhưng vẫn phải lao vào. Có rất nhiều chuyện cần một điếu thuốc sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn. Mà cậu vẫn còn đang đi học, tôi làm suýt nữa làm hư một mầm non tốt rồi.

Hắn cười ha hả. Bật ngọn lửa lên, châm xuống. Khói thuốc lá trắng xám mờ ảo lan tỏa không khí.

Hắn nói:

- Có cần tôi tránh xa chút không?

- Không cần đến mức đó.

- Được rồi, cậu gọi tôi lên là vì chuyện vết thương đó?

- Đúng vậy, anh rất thông minh.

- Thông minh lại bị thông minh hại. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết mình chọn nghề này có thích hợp.

- Anh đã cứu được rất nhiều người mà.

- Đúng vậy, nhưng tôi cũng càng cứu được nhiều người thì lại càng biết thêm rất nhiều những hoàn cảnh khó khăn. Đồng thời, cũng càng chán ghét xã hội bất công này. Một xã hội người giàu luôn được hưởng mọi ưu đãi, người nghèo đến tiền khám bệnh cũng không có. Rồi cứ qua ngày ngày qua ngày khác, năm này qua năm khác, bệnh nhỏ tích thành bệnh nặng, rồi cũng đến lúc phát tác. Chỉ trong một đêm họ cũng mất đi tất cả số tiền dành dụm của cả gia đình. Đã nghèo thì mãi sẽ vẫn nghèo.

Có lẽ cậu cũng đã nghe chuyện tôi từ Hà Đô vì xích mích mà về đây làm bác sĩ rồi. Đúng vậy, xã hội này, đồng tiền quá vạn năng. Người bạn bác sĩ đó của tôi trước đây học cùng trường, cùng lớp, chơi với nhau rất thân. Rồi khi ra trường, việc kiếm tiền từ những khoản đút lót đã làm cậu ta quên mất chí hướng. Chúng tôi cùng có ước mơ sẽ giúp những người nghèo có thể được khám chữa bệnh. Rồi còn lập một quỹ cứu trợ trẻ em mồ côi, để những đứa trẻ đó được đến trường đi học.

Thời gian và tiền bạc làm mọi thứ mất đi giá trị và cũng giết chết những giấc mơ đẹp.

- Anh cũng đã làm rất nhiều rồi mà.

- Không đáng kể. Lương cả năm của tôi cũng chỉ được khoảng 100 triệu, mỗi tháng chi tiêu sinh hoạt cơ bản cộng lại cũng đã hết 3 triệu, số tiền còn lại cũng chỉ đủ chi phí cho một đến hai ca bị bệnh lý thần kinh thôi. Trong khi chỉ riêng bệnh viện này, số ca thần kinh mổ mỗi năm phải lên đến hàng nghìn.

Trong đó 80% là chọn không điều trị. Một năm đối mặt với 800 bệnh nhân, có già, có trung tuổi, có trẻ, thậm chí là những đứa nhóc mới học tiểu học. Rất nhiều người đang hừng hực ý chí phấn đấu, cống hiến cho đất nước, thì khi nhận được kết quả khám bệnh, họ đã chính thức chết lặng đi. Là người thông báo cho họ, tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Nhìn những gương mặt ngây thơ vẫn còn cười nói, trong khi bố mẹ chúng mặt đã đầy nước mắt.

Nếu tôi không thể chữa được cũng chẳng sao, tôi sẽ không áy náy. Nhưng những người đó tôi có thể chữa khỏi, chữa khỏi đó cậu biết không? Nhưng chữa được thì làm sao chứ. Dù tôi không lấy một đồng, họ cũng không đủ tiền trả viện phí. Mấy trăm triệu, họ có bán cả nhà cả cửa đi cũng không đủ tiền.

Mà nếu có đủ, có chữa khỏi, thì cả nhà cũng không thể vực lại được, không ít đứa trẻ tôi chữa khỏi, khi đi ra ngoài đường thấy chúng đi ăn xin, ngày mát mẻ thì không sao, ngày đông gió rét, quần áo mỏng manh, nhìn những gương mặt tái nhợt vì lạnh đó lòng tôi lại đau như cắt. Rồi những trưa hè nóng bức, chẳng ai muốn ra ngoài đường gần 50℃, chúng vẫn phải đi bán vé số.

Hôm nào bán được thì có cái ăn của cả nhà, hôm nào không thì cháo húp miếng nào ít đi miếng đó.

Chăm sóc sau phẫu thuật như thế, nếu không chết vì nhiễm trùng thì cũng chết vì suy kiệt.

Dương Tuấn Vũ đứng bên cạnh người bác sĩ này, hắn nghe anh ta than thở về những người không thân quen nhưng hắn lại cảm thấy anh ta rất đau đớn trong lòng. Có lẽ, xã hội đã phát triển quá nhanh, ai cũng vội sống, ai cũng chỉ lo lắng kiếm tiền cho bản thân, rồi vô tình quên đi vẫn còn những người còn khó khăn hơn họ rất nhiều. Nếu bớt đi một bát gạo, thì sẽ có thêm những bữa cơm no của cả một gia đình.

Nhìn anh ta mắt vành mắt đã nóng lên nhưng không cho phép mình rơi lệ. Dương Tuấn Vũ thầm cảm thấy từ tận sâu trong lòng dâng lên một sự tôn trọng.

Một người sẵn sàng bỏ mức lương trên trời cũng muốn về Việt Nam cống hiến, sau đó lại bị chính người anh em chí cốt đạp xuống vũng bùn. Anh ta vẫn hiên ngang sống, vẫn không một ngày từ bỏ ý định muốn giúp những số phận éo le.

- Nếu tôi nói với anh, tôi có thể giúp anh có tiền chữa trị hoặc tôi có thể xây dựng riêng một bệnh viện từ thiện thì anh nghĩ sao? Nhưng anh phải đảm bảo với tôi số tiền này được sử dụng đúng cách.

Dương Tuấn Vũ nhìn lên ánh trăng sáng, hắn như đồng cảm với người đàn ông này, hắn quyết định cũng muốn góp sức một chút vì những đồng bào còn khó khăn.

Vũ Tuấn Phong ban đầu chỉ định nói một chút về ước mơ của mình, nhưng rồi sau đó cứ chìm vào những day dứt mà anh ta giấu trong lòng. Rồi đột nhiên nghe thấy cậu thanh niên bên cạnh này nói như vậy thì mắt sáng lên, anh ta túm chặt hai vai Dương Tuấn Vũ lắc mạnh nói:

- Cậu nói thật chứ? Đừng có lừa tôi.

- Tôi chẳng nói chơi làm gì. Tôi phải nói thật, tôi rất tôn trọng con người của anh. Vì vậy, tôi cũng muốn anh thực hiện được ước mơ của mình, đồng thời tôi cũng là một người dân Việt Nam, tôi cũng muốn giúp đỡ đồng bào của mình. Họ có sức khỏe, có cơm ăn là đất nước sẽ tự giàu có, tự phát triển, người làm kinh doanh như tôi cũng sẽ giàu lên. Tất cả rồi cũng sẽ quay trở lại với tôi. Tôi cũng không làm gì thiệt thòi cả.

- Cảm ơn cậu đã giúp họ. Tuy cậu nói mọi thứ rồi sẽ quay trở lại với cậu, nhưng số tiền đó xoay chuyển một vòng sẽ giúp được rất nhiều người khó khăn. Có phải cậu muốn tôi giúp cậu làm điều gì nữa đúng không?

- Anh quá thông minh, nếu tôi không kéo được anh vào thì đúng là lãng phí nhân tài rồi.

Dương Tuấn Vũ nhìn Vũ Tuấn Phong đầy khen ngợi, còn có chút cảm giác thành tựu của mình.

Vũ Tuấn Phong không biết hắn định bắt mình làm gì cho hắn, nhưng xưa nay anh ta chưa từng sợ đối mặt với điều gì. Chỉ cần giúp anh ta thực hiện ước mơ, thì anh ta luôn sẵn sàng.

Dương Tuấn Vũ thấy người đàn ông này không tỏ ra nao núng hay sợ hãi, hắn lại càng cảm thấy rất tâm đắc, hắn nói:

- Tôi muốn anh gia nhập tổ chức của tôi.

Vũ Tuấn Phong như đã đoán trước được ý định của hắn, anh ta nói:

- Cậu cần một người bác sĩ luôn sẵn sàng giúp cậu và lính của cậu chữa thương?

- Chính là vậy. Thế nào? Anh có cần phải cân nhắc trước khi trả lời không?

- Không cần. Tôi không cần biết tổ chức của cậu làm gì, chỉ cần cậu giữ đúng lời hứa của mình là được.

- Tốt lắm, ngay ngày mai tôi sẽ tiến hành mua đất, xây dựng bệnh viện. Đảm bảo với anh trong vòng 6 tháng sẽ hoàn thiện, cả trang thiết bị cũng sẽ đầy đủ.

- Vậy tôi rất mong chờ. Bây giờ tôi phải làm gì?

- Bây giờ anh cứ tiếp tục làm việc tại bệnh viện Vĩnh Hà đi. Ở đó nếu anh lôi kéo được thêm ai có ước mơ như mình về bệnh viện này thì càng tốt. Nửa năm xây dựng này, anh cũng cần phải tìm cho mình đủ các bác sĩ và điều dưỡng để bệnh viện có thể hoạt động. Tôi sẽ để anh làm giám đốc bệnh viện, anh đừng từ chối, anh ngồi lên đó thì vẫn phải phẫu thuật cứu người như thường, đồng thời anh cũng phải quản lý số tiền tôi cung cấp một cách hợp lý.

- Được rồi. Một lời đã định.

- Một lời đã định.

Hai người đàn ông, dưới đêm trăng sáng, vỗ tay với nhau ước định lời hứa.

- À quên, bệnh viện sẽ được lấy tên là..

- Lấy tên là Bệnh Viện đa khoa Thịnh Thế. Tôi sẽ phát triển hình ảnh bệnh viện lên cao nhất. Khi đó, tên tuổi Thịnh Thế vừa là một tập đoàn hùng mạnh, nhưng đồng thời rất nhân nghĩa, cao thượng. Đúng không?

- Anh luôn thông minh như vậy là không tốt đâu.

Hai người cười ha hả khoác vai nhau. Tìm được kẻ tri kỷ là điều mà không phải ai cũng có thể gặp được.

Dương Tuấn Vũ ngay ngày hôm sau đã xuất viện, mặc kệ sự khuyên can của chị Lan Ngọc, Mai Mai, Vân Tú và Minh Châu. Hắn nhấc mông đi đầy kiên định.

Mọi người khuyên không được cũng đành thở dài chấp nhận.

Ra đến cổng viện hắn phân công:

- Tuyết Yên đi học múa.

- Vân Tú đến công ty làm.

- Minh Châu đi theo mẹ học nấu ăn, không ai được đi theo anh.

Nói xong mặc kệ ba cô gái ngơ ngác, hắn leo lên xe A Cường đi mất.

- Lại dám bỏ mặc chúng ta ở đây, Dương Tuấn Vũ thối tha.

Diệp Minh Châu mắng theo hướng xe đang chạy.

Mai Tuyết Yên quá hiểu anh trai mình, cô cũng cười lắc đầu rồi cùng ba người bắt xe taxi về.

- Anh bạn nhỏ, tên nào khiến cậu xơ xác thế này?

- Anh biết Nanh Trắng?

- Ồ, là của tổ chức Sói Xám.

- Đúng vậy.

- Cậu đụng độ với ai? John dâm tặc, Tim chết nhát, hay Alerk âm hiểm.

- Tôi không biết ba tên đó.

- Vậy đừng nói cậu đụng ngay tên đội trưởng Bloodthirsty?

- Anh cũng biết tên đó.

- Ừm, đã từng đụng độ, hắn cũng phải rút lui khi đối mặt với tôi. Nhưng khi đó hắn chưa biến hình.

- Ồ, anh cũng biết hắn không phải là người bình thường?

- Đúng vậy. Tuy những kẻ biết hắn có bộ dạng một con sói đều sẽ bị hắn giết, nhưng đấy là kết cục của những kẻ hắn xử được. Những cao tầng trong các tổ chức lớn ở Đông Nam Á này đều có người biết sự thật đó.

- Vậy à. Tôi cũng vừa mới biết hôm trước.

- Vậy mà cậu vẫn còn sống thì đã rất giỏi rồi.

- Ừm, cũng tạm được. Nếu anh đã biết hắn thì có muốn đi theo tôi làm chút chuyện không?

- Ok. Dù sao chỉ chui trong nhà chờ đợi lũ Cá Mập Xanh cũng rất chán, đi loanh quanh cũng là ý hay.

- Được rồi, đến số 46 đường Hoa Sồi.