Khi Dương Tuấn Vũ tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh thấy có bốn cặp mắt đang nhìn mình lo lắng. Hắn nhếch mép:
- Sao mọi người lại ở hết đây vậy?
- Còn chưa có đến hết đâu anh, Minh Châu cũng đang tới rồi.
- Sao cô ấy lại biết?
- Em cũng không có nói, là cô ấy tự đoán ra.
- Lại còn đoán cả ra anh ở viện nào?
- À, cái đó là sau khi cô ấy đoán được anh gặp chuyện, năn nỉ thì em nói. Em nghĩ anh cũng không
nên giấu cô ấy mãi.
- Ài, càng biết nhiều chuyện thì càng nguy hiểm thôi. Mình anh là đủ rồi.
- Anh lúc nào cũng chỉ làm một mình, anh được phép bảo vệ người khác nhưng không thể trách người khác quan tâm đến anh được.
- Được rồi, anh không cãi lại em, thế sao anh Vũ lại ở đây?
Vũ Tuấn Phong gãi đầu cười nói:
- Tôi đi thăm Đông Nghi, tối qua có đến nhà cậu chơi, cô ấy nói mẹ cậu nấu ăn rất ngon nên kéo tôi đến ăn trực một bữa. Nhưng tiếc là không gặp được cậu. Không ngờ đến tối lại nhận được điện thoại của em gái cậu, nói cậu bị thương nên tôi đã tới đây.
- Vậy chắc là anh đã phẫu thuật giúp tôi rồi?
- Đúng vậy, vết thương lần này của cậu rất nguy hiểm, nếu đến muộn chút nữa thì không biết sẽ thế nào.
- Rất cảm ơn anh, và cả chị Lan Ngọc nữa.
Lan Ngọc cười hiền lành nói:
- Cậu không cần cảm ơn chúng tôi, chúng tôi nhận tiền là để chữa bệnh mà. Đây chính là công việc của những người bác sĩ như tôi.
- Tôi biết, nhưng công việc này liên quan đến sức khỏe và tình cảm. Mọi người xứng đáng được nhận lời cảm ơn. Thôi, không nói chuyện này nữa. Có ai nói cho tôi biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Hiện tại là 4 giờ chiều, anh thấy trong người thế nào rồi?
- Còn hơi đau một chút, nhưng không sao. Vậy là đã ngủ gần một ngày rồi. À. Các vị đã thấy vết thương của tôi thì có thể giữ bí mật chuyện này chứ?
- Tất nhiên rồi. Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Tôi và Tuấn Phong đi đây. Lúc sau tôi lại tới thăm.
- Cảm ơn hai người.
…
Dương Tuấn Vũ và hai người còn lại cũng im lặng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xa xăm. Mai Tuyết Yên thấy hắn có nhiều tâm sự, cô thở dài, rồi lấy khăn lau mặt cho hắn, nói:
- Anh không thể dừng lại được sao?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu kiên nghị trả lời:
- Không thể.
- Anh đâu có thiếu tiền? Sao phải mạo hiểm như vậy? Những kẻ đó đã có pháp luật và công an xử lý rồi mà?
- Chuyện không đơn giản như vậy. Khi anh xác định đi theo con đường này, anh đã không thể dừng lại được. Đúng là ngoài kia có những người có thể xử lý được, nhưng đợi bọn họ xử lý thì đã có rất nhiều người bị hại rồi. Anh cũng không phải anh hùng gì cả. Anh chính là đang bảo vệ những người mà anh quan tâm.
- Chúng ta đâu có làm gì ảnh hưởng đến những kẻ đó đâu?
- Đúng là không ảnh hưởng gì, nhưng có những người thuê bọn chúng làm việc.
- Em cũng không biết, nhưng chỉ mong anh chú ý đến bản thân. Gia đình chúng ta, Minh Châu, và rất nhiều bạn bè, nhân viên của anh cần đến anh.
- Anh biết mà, em gái ngốc, yên tâm đi. Lần sau sẽ không như vậy.
- Không được phép có lần sau nữa.
- Được rồi, anh hứa. Vân Tú, chị giúp tôi đưa em gái về nghỉ đi. Đừng nói gì với cha mẹ tôi cả, cứ bảo
họ là tôi đi công tác mất vài ngày.
- Tuân lệnh Boss.
…
Sau khi mọi người đi, Dương Tuấn Vũ nằm trên giường, nghĩ về thời gian đã qua. Từ lúc trọng sinh đến giờ, hắn đã thay đổi rất nhiều, đã giàu có, đã có một người mà hắn rất yêu, mọi thứ đều rất tốt. Nếu có thể cứ mãi thế này là được rồi, hắn cũng đâu muốn làm anh hùng gì, hắn chỉ cần cả nhà ấm êm, vui vui vẻ vẻ là được. Nhưng có lẽ đây chính là cái giá của việc trọng sinh, khi hắn đã biết thế giới sẽ gặp nguy hiểm, hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng gia đình hắn, người hắn yêu thương lại nằm trong cái thế giới này. Hắn không thể bỏ mặc được.
Khi sức mạnh càng tăng dần, những nguy cơ càng lộ rõ. Các dấu hiệu của sự xâm lăng của người ngoài hành tinh đã được xác nhận, không thể biết trước lịch sử đã thay đổi có dẫn đến sự xuất hiện của đám mọi rợ này sớm hơn không? Ai biết? Chẳng ai biết. Chính vì thế hắn không thể cứ vui chơi mà không chuẩn bị gì? Nhỡ đâu có một ngày, bọn chúng đến hủy diệt cả trái đất, thì lúc đấy hắn sẽ rất hối hận vì đã bỏ bê tập luyện.
Dương Tuấn Vũ đang nghĩ mông lung thì chẳng biết từ bao giờ, Diệp Minh Châu đã đến. Cô đứng từ xa quan sát hắn, thấy hắn dường như có rất nhiều tâm sự. Là một người bạn gái, cô rất muốn chia sẻ, nhưng cô biết, hắn sẽ không nói gì với mình cả. Cô cũng không thể trách hắn được. Thực ra ngoài cái mác gia đình giàu có, cô không có gì cả, và đến hiện tại, Dương Tuấn Vũ cũng đâu có thiếu tiền, vì thế hai người yêu nhau chính là xuất phát từ tình cảm đơn thuần.
- Cậu có đau lắm không?
Câu hỏi này đã mang Dương Tuấn Vũ trở lại với căn phòng này, hắn quay sang thấy Minh Châu đã khóc đỏ mắt từ bao giờ. Có lẽ từ lúc biết tin chạy tới đây. Nhìn bộ quần áo vẫn còn sộc sệch, hắn biết cô đã rất lo cho mình. Trái tim hắn thấy rất ấm áp, hắn cười nói:
- Không đau nữa.
- Nhìn cả người toàn băng vậy mà kêu không đau?
Nước mắt cô cứ chảy ra, Dương Tuấn Vũ vươn tay lau đi, cô lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cầm tay hắn áp vào má mình. Cứ im lặng như vậy một lúc, cô nói:
- Có phải em rất vô dụng?
Dương Tuấn Vũ thấy cô xưng là “em” thì cười:
- Em đâu có vô dụng, người anh yêu làm việc gì cũng rất giỏi.
- Anh đừng nói dối, ngoài việc là một cô công chúa trong tủ kính, em chẳng làm gì được cho anh hết.
- Anh đâu có bắt em phải làm gì đâu.
Diệp Minh Châu đưa bàn tay nhỏ, xoa xoa má hắn, cô nói:
- Vậy thì anh có gì cần em làm không?
- Em cứ vui vẻ mỗi ngày, rồi chịu ở bên anh là được rồi, không cần làm gì hết.
- Anh cứ đối mặt với nguy hiểm như vậy, em đâu có yên tâm mà vui vẻ được. Hay em cũng học võ rồi giúp đỡ anh?
Dương Tuấn Vũ thấy cô nói vậy thì ngiêm giọng quát:
- Không thể.
Diệp Minh Châu bị hắn quát lớn, cô giật mình, mím môi bướng bỉnh hỏi:
- Tại sao lại không được?
- Làm việc này rất nguy hiểm, anh không thể để em đối mặt với điều này được.
- Anh cứ chỉ muốn em là một công chúa sao?
- Đúng vậy, em chỉ cần yên bình là được.
- Vậy sao chị Vân Tú lại cùng anh đối mặt nguy hiểm mà em lại không?
Dương Tuấn Vũ thấy cô biết chuyện này thì thầm mắng cô em gái nhiều chuyện. Hắn cũng luống cuống không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ lại bảo cô ấy không phải con gái? Thấy người mình yêu lúc nào cũng đối mặt hiểm nguy bên cạnh một người phụ nữ khác không phải là mình thì làm gì có người con gái nào chịu nổi.
- Anh…anh..
Diệp Minh Châu gạt tay hắn ra, rồi quay mặt đi nói:
- Là anh không tin tưởng em. Em sẽ chứng minh cho anh thấy.
- Em định làm gì?
Dương Tuấn Vũ thấy cô nói vậy, hắn giữ đôi tay cô kéo lại.
- Em đi học võ rồi giúp anh.
- Em học ở đâu?
- Ở đâu có em đến đó học.
- Mấy cái đó chỉ múa cho vui thôi, không có tác dụng gì hết.
- Vậy thì anh dạy em đi.
- Nhưng anh không muốn em gặp nguy hiểm, em có chuyện gì thì anh biết phải sống sao?
- Anh…anh không nói lý. Thế anh cứ bị thương nặng như vậy thì anh nghĩ em dễ chịu à?
- Được rồi, anh xin lỗi, là anh không nghĩ tới cảm nhận của em. Anh hứa lần sau sẽ không mạo hiểm rồi bị thương như vậy nữa.
- Nếu có lần sau thì sao?
- Nếu có lần sau thì em nói gì anh cũng đáp ứng.
- Anh nói đấy nhé, không được nuốt lời.
- Anh nuốt lời làm con cún.
- Ngoắc tay.
- Ngoắc tay.
Hai người ngoắc tay nhau, Dương Tuấn Vũ thì nghĩ “lần sau bị thương anh cấm mọi người báo cho em là được”, còn Diệp Minh Châu nghĩ “anh đánh nhau mà không bị thương thì có quỷ ngốc mới tin, em sẽ vẫn đi học võ, em không tin là sẽ không thể giúp đỡ anh”.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, nhưng họ đều muốn bảo vệ cho nhau, không muốn làm người kia lo lắng.
Diệp Minh Châu ở trước mặt anh thì hay làm nũng, luôn bày ra bộ dáng an tâm, nhưng bản thân cô là một người rất mạnh mẽ. Cô không sợ hãi khó khăn gì cả. Thật vất vả mới có một người ngoài mẹ khiến cho cô tin tưởng, an tâm và rung động. Cô không thể mất anh được. Dù chỉ là một chút cô cũng muốn giúp anh làm gì đó.
- Anh đói chưa? Em có làm đồ ăn đây. Anh đừng nhìn em ngạc nhiên như vậy, là mẹ anh dạy em làm đó. Mẹ bảo cháo bí đỏ sẽ giúp tăng cường khí huyết, rất thích hợp cho lúc mất máu.
Cô nói đến đây thì hai má đỏ lên rất đáng yêu.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy hai từ “mất máu” thì tất nhiên là biết mẹ mình không dạy cô cái này để bồi bổ cho trường hợp mình bị thương mất máu, mà là để cho cô gái nhỏ này mỗi ngày đến tháng được tầm bổ tốt hơn. Thấy hai má nhỏ xinh đỏ lên, hắn cười hì hì, rồi ra hiệu cô cúi xuống. Diệp Minh Châu thấy hắn vẫy vẫy chỉ vào tai thì cúi sát nghe xem hắn muốn nói gì. Dương Tuấn Vũ nói mấy câu vào tai cô, cũng chẳng biết là câu gì, chỉ thấy từ cái cổ trắng đến gương mặt xinh đẹp đều đã đỏ ửng lên rồi. Cô thẹn quá hóa giận, lấy tay đánh nhẹ vào ngực hắn.
- Ai da.. em định ám sát chồng à?
Diệp Minh Châu mới thấy mình đánh vào vết thương của hắn thì cuống lên, cô lắc lắc đầu nói:
- Không, không không cố ý. Có đau không?
Cô lấy tay xoa xoa trên băng trắng, lo lắng nhìn hắn.
Dương Tuấn Vũ thấy vẻ mặt ngốc nghếch này thì rất vui vẻ, đột nhiên hắn nảy ra một ý. Rất nhanh, tay phải to lớn của hắn vòng qua sau đầu cô rồi ấn xuống.
Hai môi chạm vào nhau, Diệp Minh Châu trợn mắt, định giãy ra những không được, lại sợ làm hắn đau, chỉ biết đứng im.
Dương Tuấn Vũ cảm nhận được đôi môi mềm mại này, ừm, rất thơm, rất ngọt, nhưng rất vụng về. Bàn tay của hắn đã chuyển từ đầu xuống eo cô, kéo Diệp Minh Châu lại gần.
Hai người chìm vào nụ hôn đầu tiên rất lâu,ừm, kiếp này của Dương Tuấn Vũ cũng chưa hôn ai, trừ lần hô hấp nhân tạo cho Đông Nghi thì không tính. Chẳng ai biết thời gian qua bao lâu, khi Diệp Minh Châu cảm thấy đôi môi ấm áp của hắn sắp hút hết cả dưỡng khí của cô, thì Dương Tuấn Vũ ngừng lại. Diệp Minh Châu thở hổn hển, cố gắng hít bao nhiêu không khí thì hít bấy nhiêu. Rồi nghe thấy hắn cười hì hì nói:
- Trong lúc hôn cũng có thể thở được mà.
- Em làm sao biết? anh thật hư.
- Anh chỉ hư với em thôi.
- Em mà biết anh còn hư với ai thì em em…
- Em làm sao?
- Em…em… sẽ không nhìn mặt anh nữa.
- Được rồi, anh làm sao dám. Hì hì. Anh đói rồi, em lấy cháo cho anh đi.
- Thôi quên mất, tại anh đó, cháo nguội hết rồi. Để em đi mượn lò vi sóng hâm lại.
- Không sao, cái gì em bón cũng ngon. Mau mau, anh sắp ngất vì tụt đường huyết rồi.
- Anh là cái đồ tham ăn.
Hai người trêu đùa nhau vui vẻ, không để ý có một người từ xa đứng nhìn hết tất cả.
Vân Tú cứ đứng đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy tim rất đau. Dù đã biết hắn đã có người yêu rồi, cô bạn này đúng là vô cùng xinh đẹp, lại rất dịu dàng quan tâm. Hơn tất cả là cô ấy cùng tuổi với hắn. Còn cô hơn hắn 8 tuổi. Phụ nữ rất mau già đi, hơn nữa, cô cũng chỉ là một nhân viên, một người lính của hắn, cô không đủ tư cách. Nhưng tình yêu là thứ tình cảm không phân biệt bạn giàu hay nghèo, trẻ tuổi hay đã già, nó cứ tự nhiên lớn dần, đến lúc nhận ra thì mới biết mình đã lún rất sau rồi.
Vân Tú lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt. Cô chậm rãi đi từng bước ra ngoài.
Dương Tuấn Vũ đang ăn thì thấy có người giống Vân Tú, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, có lẽ là hắn đa nghi, Vân Tú đang đưa em gái hắn về rồi mà. Hắn không hề biết thời gian đã trôi đi rất nhanh, Vân Tú sau khi đưa em gái hắn về đã quay lại bệnh viện vì nghĩ hắn bị thương, cần người chăm sóc.