Tổng Giám Đốc Mặt Trắng Xấu Xa

Chương 7




Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia mà Hạ Cúc Hoa có được khilàm ở bộ phận tài vụ, mà có lẽ là do dụng tâm riêng, Bạch Thủy Tiên đem cô anbài bộ phận tài vụ ở lầu 25 đảm nhiệm các nghiệp vụ nhập xuất.

Đối với việc an bài như vậy , Cổ Tiêu cũng không có nói thêmgì, bởi vì anh biết Hạ Cúc Hoa căn bản sẽ không để ý. Cũng có lẽ là trong lònganh đối Bạch Thủy Tiên có chút áy náy, cũng có thể là anh muốn dùng không gianđể ngăn cách tâm tư bản thân đối cô càng ngày càng khó khống chế đi.

Đột nhiên tiến vào công ty khổng lồ như tập đoàn Cổ thị,nhưng lấy bản tính chịu khổ càng chịu khó của Hạ Cúc Hoa, nên cho dù không hoàntoàn thuận lợi, thì cô cũng sẽ rất nhanh thích nghi với các tình huống.

Mấy ngày này, Cổ Tiêu đều bỏ thời gian tự mình lái xe đưađón Hạ Cúc Hoa tan tầm, đặc biệt là sau khi tan tầm, Hạ Cúc Hoa ở dưới bãi đỗxe chờ anh, bởi vì cô nghĩ không muốn mọi người nhìn thấy rồi ảnh hưởng đếncông việc, vậy nên chính cô lưu lại đến muộn mới tan tầm, làm cho Cổ Tiêu cưỡngchế yêu cầu cô đúng giờ tan tầm chờ anh. Nói cách khác, Cổ Tiêu cũng nhất địnhđúng giờ tan tầm .

Trên đường về nhà , hai người vẫn rất ít nói chuyện, chỉ cóánh mắt yên lặng trao đổi .

Nhưng khi đến buổi tối, hai người ở trên giường mới có thểgiống như một cặp vợ chồng chân chính, có kích tình nóng bỏng. Lúc này Cổ Tiêugiống như là muốn đem toàn bộ khát vọng mà ban ngày áp chế xuống giải tỏa hoàntoàn, mãnh liệt tựa như muốn đem cô khảm nhập vào trong thân thể của anh.

Ở trong công ty, trừ bỏ cùng đi làm, Hạ Cúc Hoa không thấyđược Cổ Tiêu. Bởi vì cách nhau những 5 tầng lầu, mà cho dù bộ phận tài vụ bộcho dù có chuyện quan trọng muốn báo lên tổng tài, cũng phải là trưởng bộ phậnxử lý. Cho dù Cổ Tiêu xuống dưới tuần tra, ngẫu nhiên cũng chỉ nhìn thấy bónghình Hạ Cúc Hoa vội vàng qua lại xử lí công việc.

Ở trước mặt mọi người, hai người cũng không công khai quan hệ,chỉ có ánh trao đổi mắt, giữa đó bao hàm ý tứ gì, cũng chỉ có chính bọn họ mớibiết được, người bên ngoài nhìn không ra có gì khác thường. Càng không ai đoánđược rằng tổng tài nhà mình lại có một người vợ bình thường như vậy, ở công tycũng chỉ đảm nhiệm chức vị râu ria a.

Ở trong công ty, Hạ Cúc Hoa cũng nghe được không ít chuyệntình về Cổ Tiêu, mà chuyện được lôi ra tám say sưa nhất là, mối quan hệ mập mờkhông rõ ràng giữa anh và Bạch Thủy Tiên . Thậm chí bên dưới còn có người đánhcược, xem hai người khi nào thì mới công khai quan hệ.

Về chuyện đó, Hạ Cúc Hoa không muốn để ý, nhưng cứ sau mỗi lầnnghe được, sắc mặt cô cũng không còn được tự nhiên, trong lòng cũng có chútkhông thoải mái. Cứ mỗi lần nghe được, cô tự nói cho chính mình, nếu Cổ Tiêu thậtsự yêu thương Bạch Thủy Tiên, có thể cùng cô ly hôn, cô nhất định sẽ đáp ứng.Cho dù anh không có chính miệng nói, cô cũng có thể chủ động đưa ra yêu cầunày, không nên để có điều gì sau này phải luyến tiếc.

Đến cuối tháng, tất cả nhân viên tựa hồ đều bề bộn nhiều việc,giống như mọi chuyện tụ lại một đống, mỗi người trên tay một danh sách dài cáccông việc phải làm, kiệt sức vì công việc túi bụi.

Từ trong phòng của mình vị quản lí mập mạp định gọi ai đó lạivừa vặn có Hạ Cúc Hoa lướt qua .

Trong mắt mọi người Hạ Cúc Hoa là một người thực sự chịukhó, tâm địa lại tốt, không hư vinh ích kỷ, là một cô gái tốt khó kiếm được,nhưng mọi người lại thực dễ dàng đem cô quên đi, bởi vì cô trầm mặc ít lời,chưa bao giờ tỏ ý muốn biểu lộ chính mình, cứ luôn đem chính mình che dấu lại.

“Quản lí.” Hạ Cúc Hoa đứng lại, lễ phép nói.

“Đem phần văn kiện này đưa lên phòng tổng tài đi, tôi đang vội.Chỉ cần đưa cho tổng tài nhìn một chút, ký tên là xong . 10 phút, sau 10 phútđem lại đây ,ok?” Vị quản lí nghiêm túc vội vàng nói.

“Vâng.” Hạ Cúc Hoa tiếp nhận sấp tài liệu, đem công việc củamình gác lại một bên, lên lầu.

Cứ nghĩ một lát nữa sẽ gặp đến Cổ Tiêu, tim Hạ Cúc Hoa đậpnhanh đến mức không tự chủ được, giống như có chút chờ mong.

Bên ngoài phòng tổng tài cũng không gặp bất cứ người nào, bởivì tầng cao nhất chỉ có văn phòng của Cổ Tiêu cùng Bạch Thủy Tiên, ngoài vănphòng của hai người còn có thêm hai nhân viên thư ký, nhưng giờ phút này mộtngười cũng không có.

Cửa phòng tổng tài khép, nhưng không không khép hoàn toàn, vẫncó một khe hở, Hạ Cúc Hoa đang muốn gõ cửa, lại nghe được giọng nói từ bêntrong vọng ra, làm cho cô không khỏi bất động tại chổ.

“Em muốn biết những năm gần đây, anh có biết tâm ý của emkhông?” Giọng nói vừa nghe thì cảm thấy Bạch Thủy Tiên bình tĩnh như thường,nhưng trong đó biểu lộ ra một phần kích động.

“Thủy Tiên, tôi nghĩ em đã biết tôi rõ ràng đã kết hôn rồichứ.” Cổ Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Chính là bởi vì biết, em mới muốn hỏi anh. Bởi vì em biếtcuộc hôn nhân không phải do anh nguyện ý , mà là vì bác gái, dù sao anh quen biếtvới Hạ Cúc Hoa cũng không lâu a!”

“Em làm sao mà biết được?” Giọng nói Cổ Tiêu có chút khácthường.

“Khi chúng ta ở Pháp, Hạ tiểu thư nói cho em biết. Kỳ thậtem cũng không so đo chính mình có phải hay không là người vợ anh cưới hỏi đoànghoàng, em yêu anh, em chỉ muốn tình yêu của anh thôi mà.”

“Thủy Tiên, em có biết chính mình đang nói cái gì không?” CổTiêu ngữ khí nghiêm khắc.

“Em rất tỉnh táo, em hiểu rõ ràng hơn chính mình đang nóicái gì, em biết anh cũng không yêu Hạ tiểu thư không đúng sao?”

Bạch Thủy Tiên vội vàng nói.

Cổ Tiêu không có ngay mặt trả lời: “Tôi thưởng thức cá tínhcủa em, tài năng của em, nhưng là tôi không có khả năng yêu thương em. Ba nămnày tôi thực cảm kích vì những gì em đã giúp tôi, bất quá tôi đối với em cũngkhông có những suy nghĩ hay tình cảm khác, tôi biết em có cảm tình với tôi,chính là tôi không thể nhận.”

“Nếu Hạ tiểu thư không có xuất hiện, mẹ của anh cũng sẽkhông yêu cầu anh cưới cô ấy, vậy có phải anh sẽ nguyện ý cùng em một chổ đúnghay không?” Bạch Thủy Tiên thay đổi cái phương thức ép hỏi.

Cổ Tiêu không có trả lời.

“Có thể , có phải hay không?”

“Điều này giờ đã là không có khả năng .”

“Vì sao? Em có điểm nào không tốt? Chẳng lẽ em kém cỏi so vớicô ấy sao? Em tự tin em còn hơn cô trăm ngàn lần, chẳng lẽ ba năm này tất cả nhữnggì em làm còn chưa đủ sao?” Bạch Thủy Tiên kích động hét to.

“Đủ, tôi cần một người vợ cũng không nhất định phải rất tàihoa, chỉ cần tôi thấy thích hợp là đủ, cho dù cô ấy dốt đặc cán mai cũng khôngsao.” Cổ Tiêu ngữ khí lãnh đạm nói: “Tôi nói rồi tôi có chỉ có thể xem em như mộtngười bạn, người cộng sự, nhưng sẽ không phải vợ.”

“Vì sao? Em không hiểu. Em cứ nghĩ là do em không có dũngkhí thổ lộ tâm ý của mình, mới có thể tạo thành cục diện như hôm nay, nhưng màvì sao không thể chứ?” Bạch Thủy Tiên khóc .

“Em thực ra hiểu rõ mà, chỉ là lòng tự tôn cùng tự tin quá lớntrong em làm cho em không muốn thừa nhận. Chúng ta đã có ba năm sớm chiều ởchung nhưng chưa hề phát sinh chuyện gì, em thông minh như vậy còn không biếtvì sao chúng ta chỉ như vậy thôi sao?”

“Không phải như thế, anh đã nói anh thưởng thức em, cũng cóthể sẽ chậm rãi yêu thương em mà, anh có biết ở trong mắt mọi người chúng ta xứngđôi biết bao, chúng ta nhất định là một đôi thích hợp nhất. Nếu anh công khai HạCúc Hoa là vợ của anh, nhất định thấy được mọi người phản ứng khiếp sợ như thếnào, cô ấy căn bản không xứng với anh.”

“Thủy Tiên……” Cổ Tiêu bắt đầu tức giận.

Trong lòng Hạ Cúc Hoa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô khôngmuốn nghe đến những lời này, vì sao lại còn muốn để cho cô nghe được? Nhất thờicô cảm thấy mình đã làm nên tội ác to lớn, hết thảy đều sai lầm của cô, côkhông nên đáp ứng với bà Cổ. Đáng lẻ nhìn thấy Cổ Tiêu thì cô nên tránh đi thậtxa, không nên chen vào giữa bọn họ, làm cho Bạch tiểu thư thống khổ như thế,cũng làm cho Cổ Tiêu cảm thấy thống khổ.

Nhìn đến tài liệu trên tay, Hạ Cúc Hoa do dự hồi lâu, mới gõcửa.

Một hồi lâu, giọng nói Cổ Tiêu truyền ra: “Vào đi.”

Hạ Cúc Hoa đẩy cửa đi vào, nghênh đón hai luồng ánh mắt,nhìn thấy cô, vẻ mặt hai người đều có chút ngoài ý muốn cùng khiếp sợ.

Hạ Cúc Hoa nhẹ nhàng đi lên phía trước, đem tài liệu đưa choCổ Tiêu, “Tổng tài, tài liệu này cần anh thẩm duyệt ký tên.”

Ánh mắt Cổ Tiêu nhìn chằm chằm vào Hạ Cúc Hoa, anh tuyệtkhông nguyện ý để cho cô thấy cái loại tình cảnh này, càng không muốn cô hiểu lầm,anh tiếp nhận tài liệu đặt ở một bên, “Thủy Tiên, em trước về nghỉ ngơi mộtchút đi. Tôi cho em vài ngày để thả lỏng tâm tình cũng nên suy nghĩ cho cặn kẻđi.”

Ánh mắt sưng đỏ, trên mặt Bạch Thủy Tiên tất cả đều là bithương liếc mắt nhìn qua Hạ Cúc Hoa, lại lạnh lùng nhìn Cổ Tiêu, đôi môi đỏ mọnghé mở muốn nói điều gì đó, cuối cùng cố nén lại liền xông ra ngoài.

Ánh mắt Hạ Cúc Hoa lo lắng đuổi theo bóng dáng Bạch ThủyTiên.

Cổ Tiêu đứng dậy đóng cửa lại, mới đi đến trước mặt Hạ CúcHoa. “Vừa rồi em đã nghe thấy tất cả.”

Hạ Cúc Hoa không có cách nào nói dối, chỉ có thể gật gật đầu.

Nếu nghe được những điều đó mà còn có thể tâm bình khí hòa,cô giống như tuyệt không vì một cô gái khác có tình ý với chồng mình mà tỏ rathái độ buồn bực hay ghen tuông, làm cho Cổ Tiêu không hiểu nổi mà lên cơn nónggiận, “Vậy em muốn như thế nào?”

“Thực xin lỗi, đều là do em sai lầm, lúc trước em không nênđáp ứng yêu cầu của mẹ.” Nghĩ Cổ Tiêu đang trách cứ cô, Hạ Cúc Hoa cúi đầu,trong mũi dâng lên một chút chua xót liên tiếp nói lời xin lỗi.

“Em……” Nghe được câu trả lời của cô, Cổ Tiêu quả thực muốnbóp chết cô .

Bực đến muốn nôn a! Cô liền như vậy không cần anh, muốn đemanh giao cho người phụ nữ khác. Cổ Tiêu càng nghĩ càng phát hỏa.

“Nếu anh muốn em……” Hạ Cúc Hoa tuy rằng trong lòng khó chịu,nhưng vẫn muốn đem ý nghĩ của mình nói ra.

“Câm miệng.” Cổ Tiêu cũng đã đoán được Hạ Cúc Hoa muốn nóicái gì, nhịn không được hét to.

Hạ Cúc Hoa hoảng sợ, không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể bấtlực đứng ở nơi đó.

Cổ Tiêu đứng ở cạnh cửa sổ, muốn bình ổn cảm xúc trong lòngvừa bị thương tổn cùng với kia một cổ lửa giận đang bốc cao.

Hạ Cúc Hoa cũng không dám nói cái gì nữa, cô nhìn đến kia phầntài liệu kia, lại không mở miệng không được: “Tổng tài, có thể kí phần tài liệukia sao không.”

Nghe vậy, Cổ Tiêu dùng ánh mắt lãnh liệt có thể làm người takinh hãi nhìn chăm chú vào cô, nhưng cùng đối chọi với ánh mắt trong suốt của HạCúc Hoa, Cổ Tiêu vừa bực tức phát hiện, chính mình không có biện pháp nào để xửcô cả, bởi vì cô căn bản còn không biết anh đang tức cái gì.

Đến ngay cả chính anh cũng không hiểu tại vì cái gì thái độbàng quang của cô lại làm anh phát giận cứ như với cô anh chẳng là cái gì, điềuđó làm anh khó chịu.

Anh tức giận chậm rãi quay lại vị trí của mình, xem cũngkhông xem vung bút ký tên, ký xong liền vứt qua cho cô.

Hạ Cúc Hoa sau khi tiếp nhận, liền muốn rời đi lại không dámmở miệng.

“Xuống đi, còn có…… quên chuyện vừa rồi ngay.”

Hạ Cúc Hoa nhịn không được lại liếc mắt nhìn Cổ Tiêu mộtcái, mới chậm rãi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa của Hạ Cúc Hoa, Cổ Tiêu ngẩng đầu,tựa như một đứa nhỏ vì không được mẹ quan tâm mà cảm thấy ấm ức cùng khổ sở, mộtmình sinh hờn dỗi.

Tuy rằng trước kia ở trên xe hai người cũng rất ít nói chuyệnvới nhau, nhưng Hạ Cúc Hoa vẫn nhận thấy được hôm nay không khí bên trong xe cóchút khẩn trương, cô cho rằng Cổ Tiêu là vì buổi chiều hôm nay cô vô tình đivào quấy rầy anh cùng Bạch Thủy Tiên mà tức giận. Nghĩ như vậy, trong lòng côkhông khỏi có chút đau đớn.

Vụng trộm liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cổ Tiêu, HạCúc Hoa cảm thấy đứng ngồi không yên, hô hấp không khỏi cũng dồn dập hơn bìnhthường.

Tuy rằng hờn dỗi đối với cô tích tụ mỗi lúc một nhiều lạikhông thể phát tiết ra được làm Cổ Tiêu muốn điên lên, nhưng anh không có giốngnhư lúc trước mà tăng tốc độ, anh không có quên lần đó Hạ Cúc Hoa ngồi xe vì chạyquá nhanh mà bộ dáng khó chịu như thế nào. Cho dù anh thực sự giận cô, nhưng vẫnlà luyến tiếc sợ cô khó chịu.

Về nhà sau khi tắm xong, Hạ Cúc Hoa nằm ở trên giường, lại lậtqua lật lại ngủ không yên. Mấy ngày nay, cô chẳng những quen thuộc với vòng tayôm ấp của Cổ Tiêu, thậm chí còn ỷ lại. Chỉ là hiện tại bên kia giường bên còn trốngkhông, thiếu anh căn phòng tựa hồ cũng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, một chútấm áp cũng không có.

Lúc này Cổ Tiêu đang ở trong thư phòng cách vách xử lý vănkiện.

Nhưng mà xem không được bao lâu, anh liền phiền chán đẩy vănkiện qua một bên, mở ra ngăn kéo lấy một gói thuốc, cùng với dĩ vãng giốngnhau, anh châm một điếu, không có hít vào chỉ nhìn nó dần tàn đi, mà chính mìnhnhìn ra bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ bất giác run sợ.

Khi điếu thuốc cháy sạch, đốm lửa tàn dần chạm vào ngón tay,Cổ Tiêu mới cảm giác được một chút đau đớn, sau đó đem điếu thuốc dập tắt. Đauđớn kia so với tâm tình lo lắng phức tạp, căn bản không tính là gì.

Anh càng ngày càng để ý Hạ Cúc Hoa, thậm chí bị nhất cử nhấtđộng của cô ảnh hưởng đến mình. Anh cũng từng nghĩ buông tha đi hận thù để có mộtcái kết vui vẻ, bởi vì trong lòng anh hiểu được, đầu sỏ gây nên tội ác đã nhậnđược báo ứng cần phải có: Mà anh cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi trả thùnăm đó mà cô đã phải nhận lấy, anh không nên đem tội lỗi của cha cô đỗ lên đầucủa cô, như vậy đối với cô thật không công bằng .

Nhưng mà anh vĩnh viễn quên không được người chị gái luônyêu thương anh, vì anh trả giá rất nhiều, ngày đó chị ra đi mà cõi lòng tràn ngậpphẫn hận, mỗi khi anh muốn đối xử tốt với Hạ Cúc Hoa một chút, thế nhưng lạitrước mắt luôn hiện lên ánh mắt không cam lòng của chị gái, tựa hồ như muốn cảnhbáo cho anh, cũng làm cho anh có cảm giác mình đang mắc nợ chị, cảm giác đanggây ra tội ác với chị mình một cách sâu sắc, nên anh chỉ có thể trốn tránh nộitâm của mình đối của cô tràn đầy khát vọng.

Cánh cửa truyền đến tiếng gỏ, anh nhăn mi, đã sắp đến rạngsáng , như thế nào mẹ còn chưa ngủ?

Anh đi qua mở cửa, đứng ngoài cửa là Hạ Cúc Hoa còn mặc áongủ, đi dép lê, cúi thấp đầu .

“Em như thế nào còn chưa đi ngủ?” Nhìn thấy người đến là cô,Cổ Tiêu thực ngoài ý muốn, lông mày càng nhíu lại, nhưng vẫn đem cô kéo vào thưphòng.

Ngửi được mùi thuốc lá, còn chưa mở miệng, Hạ Cúc Hoa trướchết ho khan liên tục.

Thấy thế, Cổ Tiêu mở cửa sổ, để cho khói thuốc theo gió thổitán đi.

“Còn có rất nhiều việc cần làm sao?” Hạ Cúc Hoa nhẹ giọng hỏi.

Cổ Tiêu không có trả lời, lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, mớiphát hiện thân thể của cô đang run, nhịn không được lại nhăn mày, đứng dậy đóngcửa sổ, cũng đem áo khoác của mình khoác lên người cô, thuận tay rót một chéntrà nóng đưa cô.

Cầm chén trà còn đang tỏa hơi nóng, Hạ Cúc Hoa cảm giác ấmáp hơn nhiều, ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc anh một cái, “Anh còn đang tức giậnsao?”

Nghe vậy, Cổ Tiêu tức giận hét to: “Không phải đã bảo emquên chuyện buổi chiều rồi sao?”

Hạ Cúc Hoa cảm thấy có chút ủy khuất, cúi đầu không nói gì.

Thấy cô này bày ra bộ dáng ủy khuất, Cổ Tiêu không khỏi nhẹgiọng lại: “Tôi cùng Thủy Tiên chính là bạn bè trong công việc, chỉ là bạn bèmà thôi, không có quan hệ gì khác. Nếu là tôi thật sự thích cô ấy, tôi đã sớmcưới cô ấy rồi.”

Anh giải thích, mặc kệ cô có nghe hay không , anh không hy vọngcô hiểu lầm mình.

Hạ Cúc Hoa ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt trong suốt có mộtchút e lệ.

Thấy thế, tâm tình của Cổ Tiêu cũng được buông lỏng , nguyênlai cô cũng có để ý. “Được rồi, đi thôi, em về giường ngủ đi!”

“Còn anh thì sao?”

Cổ Tiêu nở nụ cười, một tay ôm lấy cô, “Đương nhiên là theoem cùng nhau đi ngủ.”

Hạ Cúc Hoa hoảng sợ, nhưng không có kháng cự, khuôn mặt đỏ bừngchôn ở trong lòng Cổ Tiêu tràn đầy vui sướng.

Hai người quan hệ tựa hồ có bước tiến mới, ít nhất Cổ Tiêuđã không thể kháng cự Hạ Cúc Hoa. Mà khi trên mặt Hạ Cúc Hoa cốn luôn lạnh nhạtlại vô ý xuất hiện nụ cười điềm đạm, có rất nhiều cảm xúc đã muốn mất đi lại lầnnữa trở lại với cả hai người.

★ ★ ★

Chủ nhật, vào sáng sớm –

Cổ Tiêu cùng Hạ Cúc Hoa còn nằm trên giường, chợt nghe tiếngBà Cổ bảo má Ngũ chuẩn bị cơm cùng đồ ăn để đi dã ngoại.

Người một nhà ăn xong bữa sáng, bà Cổ liền cao hứng tuyên bố:“Một lát nữa chúng ta cùng đi picnic.”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của mẹ mình, Cổ Tiêu cũng cười.Đúng nha, anh cũng thật lâu không có cùng mẹ ra ngoài chơi .

“Còn cần chuẩn bị cái gì không mẹ?” Cảm nhận được hai ngườivui sướng Hạ Cúc Hoa mỉm cười hỏi.

“Không cần, mẹ đã sớm chuẩn bị tốt, các ngươi – hai đại nhânvật hôm nay chỉ cần chơi cho thỏa sức là được rồi.”

“Cám ơn mẹ.” Cổ Tiêu cùng Hạ Cúc Hoa nhìn nhau, đều bật cười.

Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, bà Cổ cười càng vui vẻ.

Ở dưới sự an bài của bà Cổ, Cổ Tiêu tự mình lái xe, Hạ CúcHoa ngồi ngay ngắn ở một bên. Mà trên một chiếc xe khác chở bà Cổ cùng má Ngũ,mọi người đều tâm tình hưng phấn mà xuất phát.

Hôm nay dương quang sáng lạn, lại có gió nhè nhẹ phẩy bêntai, thật sự là một ngày quá đẹp để ra ngoài du ngoạn.

Xe càng đi càng nhanh, cảnh nội thành đều bị ném lại phíasau xe, ngoài cửa sổ thanh sơn lục ý (núi non cây cối xanh mứơt) dần dần hiệnra.

Hạ Cúc Hoa nhìn phía ngoài cửa sổ núi cao trập trùng, khôngkhỏi có chút kinh ngạc khẩn trương. Từ cô bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, hình nhưchưa từng ra ngoài du ngoạn lần nào.

Qua hồi lâu, rốt cục tới nơi, tất cả mọi người xuống xe.

Nơi đây là một đồng cỏ, cách đó không xa có một gốc đại thụ,vốn đơn thuần thiên nhiên tái tạo rồi từ từ trưởng thành nhưng đã trải qua conngười chăm chút lại mang vẻ mới mẻ hơn bớt đi vài phần hoang dã lại thêm vài phầngần gủi.

Nhưng bởi vì nơi này cách xa đô thị ồn ào náo nhiệt, cho nênbước vào không gian nơi này làm cho mọi người cảm giác được vô cùng thanh tĩnh,còn có thể nghe được tiếng chim hót thanh thúy.

Bà Cổ đã được lão Ngô cùng má Ngũ đỡ xuống xe, đồ đạc cũngnhanh chóng được đặt xuống, sắp xếp lại hoàn hảo.

“Nơi này thật đẹp đúng không? Cúc Hoa.” Bà Cổ tít mắt khoe.

Hạ Cúc Hoa nhẹ nhàng gật đầu, “Rất đẹp.”

“Còn có nhiều nơi hấp dẫn hơn nữa a. Tiêu, con mang Cúc Hoađi sang bên kia ngắm cảnh đi Mẹ cùng nhóm A Ngũ ngồi lại đây nghỉ ngơi chút đã,hít vào một chút không khí thanh tân.” Bà Cổ thần bí nói.

Hạ Cúc Hoa khó hiểu nhìn Cổ Tiêu.

“Vậy được rồi. Mẹ, chúng con đi một lát, mọi người cũng nêncẩn thận một chút, đừng đi loạn.” Cổ Tiêu gật gật đầu.

“Đã biết, các con mau tự tán đi giải sầu đi!” Bà Cổ cườinói.

“Vâng.”

“Mẹ, chúng con đây đi rồi.” Tuy rằng không biết sẽ đi nơinào, Hạ Cúc Hoa vẫn là lễ phép nói một câu.

“Đi đi, đi đi.”

Hạ Cúc Hoa đến bên cạnh Cổ Tiêu cùng nhau dạo bước, bên tainghe tiếng chim vui thích mà hót ca, ngửi vào hương vị xanh mát tươi tắn của cỏcây, nơi này quả thật có thể làm cho người ta bình ổn tâm tình ngay lập tức .

Thế nhưng, khi cô thấy cảnh đẹp trước mắt, lại không khỏingây ngốc mà ngẩn cả người.

Đó là một hồ nước thiên nhiên, nước trong hồ trong vắt, nhữngbông hoa thủy tiên nở rộ, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu vào mặt hồ, tạonên quang ảnh lấp lánh vô cùng mê hoặc mà xinh đẹp.

“Thích không?” Cổ Tiêu mỉm cười, trầm thấp hỏi.

“Đẹp quá!” Hạ Cúc Hoa gật đầu, khuôn mặt vốn bình thườnglãnh đạm đã được điểm thêm thần thái sáng bừng đối diện với anh.

Ý cười trên mặt Cổ Tiêu càng sâu , tay anh nắm lấy bàn taybé nhỏ của Hạ Cúc Hoa, ở tại bãi cỏ ven hồ ngồi xuống.

Hai người dựa sát vào nhau, đều không hề mở miệng nói chuyện,giây phút này sự yên tĩnh lại làm cho con người ta có những xúc cảm mạnh mẽ hơnnhiều so với những câu nói ngọt ngào có thanh, hai người họ chính hưởng thụkhông gian yên tĩnh cùng sự tươi đẹp của thiên nhiên.

Trrong lòng Hạ Cúc Hoa dâng lên một chút bất an, mình thật sựcó thể có được những điều này sao? Hiện tại cô tựa hồ đem tất cả những gì thuộcvề trước kia quên đi, chỉ cần đắm chìm trong một khắc hạnh phúc này mà thôi .Cô sợ hãi, sợ hãi tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng, một ảo ảnh, rồi lứcnào đó sẽ tỉnh lại.

Cổ Tiêu ôn nhu hỏi nói: “Làm sao vậy?”

Hạ Cúc Hoa vẫn là mỉm cười lắc đầu.

“Kỳ thật nơi này còn có một câu chuyện xưa.” Cổ Tiêu lại mởmiệng : “Từng có một đôi nam nữ, hai người vốn là thanh mai trúc mã, mỗi ngày đềuước hẹn tại hồ này du ngoạn. Dần dần, bọn họ trưởng thành, cậu thanh niên nguyệnđến ngày thành công nhất định sẽ cưới cô gái. Sau này cô gái bởi vì trong nhàcó chuyện nên phải chuyển đi khỏi nơi này, cũng là rời xa khỏi cậu bạn. Rồi lạicó một người con trai khác rất có tiền cũng thích cô gái đó, cũng đồng ý cho côgái đó tất cả những gì cô muốn. Cô gái thực hoang mang, cô quên không được hồnước năm xưa, càng quên không được cậu bạn thanh mai trúc mã, nhưng mà ngườicon trai có tiền đã nói cho cô gái tất cả.”

“Sau đó thì sao? Cô gái lựa chọn ai?” Hạ Cúc bị chuyện xưa hấpdẫn , nhịn không được hỏi.

“Cô gái đó lựa chọn tình yêu. Tuy rằng người thanh niên đókhông có thành công, nhưng mà anh đã trao cho cô gái tình yêu chân thành thathiết nhất, sau đó bọn họ vẫn ở tại bên hồ này làm bạn đến già.” Cổ Tiêu mỉm cườinhìn cô.

Chuyện xưa rất đẹp , Hạ Cúc Hoa yên lặng nghĩ, nhưng…… chungquy vẫn chỉ là một câu chuyện xưa.

Ánh mắt nóng cháy của Cổ Tiêu nhìn Hạ Cúc Hoa, vì sao anh lạicảm giác được cô dưới vẻ mặt bình tĩnh lại là sự bi ai không phải ai cũng hiểuhết, tựa hồ còn có chuyện gì đó làm cho cô thống khổ không thể quên đi? Là vìTiểu Hiên mà ngày đó Thôi Trân nói ra sao? Nghe tên này liền biết là tên của mộtđứa con trai, chẳng lẽ là người con trai trước kia cô yêu sao, nếu không cô làmsao lại thương tâm đến như thế?

Nghĩ đến đây, yết hầu Cổ Tiêu dâng lên một cổ chua xót.

Không! Anh sẽ không cho phép trong lòng cô lại nhớ thương mộtngười đàn ông khác, cô chỉ có thể nghĩ đến anh.

Mang theo ghen tuông không hiểu nổi, Cổ Tiêu đột nhiên giữ lấykhuôn mặt của Cúc Hoa mặt, nhiệt tình hôn lên môi cô, mạnh mẽ mút lấy ngọt ngàocủa cô, đầu lưỡi chui vào cô trong miệng cô càn quấy, kịch liệt cùng cô giaotriền. Làm cho cô vì nụ hôn của anh mà yêu kiều thở dốc, làm cho cô chỉ có thểcảm giác được sự tồn tại của anh, đưa anh ghi tạc vào sâu trong lòng.