Tang lễ của bà Hạ qua đi, hết thảy khôi phục lại sự yên tĩnhvốn có.
Sau đêm hôm đó, hai thân mình bắt quen thuộc độ ấm của đốiphương, nên trong lúc ngủ say bất tri bất giác lại tiến sát vào nhau, mà cũngcó lẽ là do hai người tiềm thức đang tìm kiếm đối phương.
Mỗi sáng sớm Cổ Tiêu tỉnh lại, đều phát hiện chính mình ômchặt Hạ Cúc Hoa cùng đi vào giấc ngủ, ác mộng cũng không tiếp tục xuất hiện nữa,ngay cả giấc ngủ cũng cảm thấy hương vị ngọt ngào đến bất ngờ. Nhìn Hạ Cúc Hoacòn đang ngủ say bên cạnh mình, anh không khỏi có chút tức giận.
Không nên như vậy , có lẽ Hạ Cúc Hoa không hề sai, nhưng màanh cũng không thể cứ ỷ lại như thế với con gái của kẻ thù, thậm chí còn khôngbiết từ lúc nào trong lòng lại dâng lên những cảm xúc xa lạ không biết tên. Nhưvậy anh còn mặt mũi nào đối diện với người chị gái ở dưới cửu tuyền đang ôm nổithống hận mà ra đi.
Hạ Cúc Hoa đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy Cổ Tiêu đang ngóngnhìn chính mình, trên mặt không khỏi hiện lên một mảnh mây đỏ.
Cổ Tiêu tâm niệm vừa động, giống như ma xui quỷ khiến, khôngtự chủ được chậm rãi cúi đầu, chạm lên cánh môi phấn hồng.
Vì sao…… đôi môi này lại có thể làm cho anh quyến luyến khátvọng đến như vậy, sao lại có thể gây cho anh nhiều xúc cảm ngọt ngào như vậy?Gương mặt này cùng thân hình cũng chỉ là thường thường như thế nào lại có sức hấpdẫn lớn như vậy được , làm cho anh có một, lại không thể khống chế mà muốn haiba, muốn chính mình trầm mê ở trong thân thể của cô chứ?
Tuy rằng biết việc làm ra thế nào cũng hối hận buồn bực,nhưng anh vẫn đang hôn cô nóng bỏng vô cùng.
Hạ Cúc Hoa không khỏi nhẹ nhàng thở gấp, e lệ đem hai tay ômlấy cô anh. Lần đầu tiên là không thể không thừa nhận, lần thứ hai là ở trongtình trạng ý thức mơ hồ. Lúc này đây cô đang thanh tỉnh , nhưng không có khángcự, thậm chí có một cỗ vui sướng ở trong lòng cô dâng lên.
Được Hạ Cúc Hoa đáp lại, Cổ Tiêu hôn càng nhiệt tình, anh thấychưa đủ liền đưa môi trượt xuống cổ, hai tay vội vàng cởi bỏ quần áo cho cảhai.
Hai người nhiệt tình giống nhau muốn đem đối phương dung nhậpvào trong cơ thể, không có kháng cự, chỉ có ỷ lại vào nhau, hai thân thể quấnquít giao hòa.
★ ★ ★
Giống như muốn trốn chạy, Cổ Tiêu lái xe ra khỏi nhà, anhlái xe thật nhanh, cũng đem cửa kính xe hạ xuống hết cỡ, gió như đang gào thét ởbên tai, anh muốn làm cho ý thức của mình thanh tỉnh một chút.
Nhưng mà vô dụng , trong đầu anh vẫn là một màn kích tình đầyvui thích kia, khuôn mặt Hạ Cúc Hoa đầy xấu hổ cùng e lệ , rồi cô cùng anh mêsay trong dục vọng mà rên rỉ, bọn họ trong lúc đó là sự kết hợp hoàn hảo giốngnhư ông trời đã sớm an bài tất thảy, ở trong người cô anh cảm thấy thõa mãnchưa bao giờ từng có với ai khác.
Nhưng là, anh cố không cho phép chính mình đối với cô độngtâm. Vì sao lại như vậy? Anh không nên như vậy .
Cổ Tiêu đối với chính mình kiên định lắc đầu, anh không nênđối con gái của kẻ thù mà động tâm, càng không nên đối xử tốt với cô. Cho dùanh không hận cô, thì cũng không nên là thế này.
Nghĩ đến bộ dáng người chị gái thống khổ tuyệt vọng sau khibị tên cầm thú chà đạp, càng muốn đến chị mình trước khi chết vì oán hận màkhông cam tâm nhắm mắt lại. Cổ Tiêu trong lòng thống khổ cùng tự trách càng sâu.
Trong lòng anh thực mâu thuẫn, cảm tình không thể tự chủ được,nhưng lý trí lại không cho phép tình cảm làm càn, anh chỉ có thể dùng khuôn mặtlạnh lùng để ngụy trang chính mình.
Không nghĩ đến anh làm như vậy, không chỉ có thương tổn ngườikhác mà cũng khó xử cho chính mình.
Ngồi ở trên giường Hạ Cúc Hoa còn không có lấy lại tinh thần,vừa rồi Cổ Tiêu hối hận lạnh lùng liếc mắt một cái bất tri bất giác thương tổncô, trong lòng cô hiểu được Cổ Tiêu hối hận không nên cùng cô có những hành vithân mật kiểu này.
Nhưng là, thái độ Cổ Tiêu lại làm cho lòng của cô ẩn ẩn đau,đây là vì sao đâu?
Hạ Cúc Hoa phát hiện chính mình tựa hồ lại có cảm xúc hỉ nộái ố, cô nhịn không được kinh hoảng, không thể! Mất đi Hiên Nhi, lại mất đi mẹ,tất cả làm cho cô không chịu đựng nổi. Nếu cô đã mất đi tất cả, thì còn có chuyệngì không chấp nhận nổi nữa chứ?
Đúng rồi! Đã hơn hai tuần cô chưa đi thăm Hiên Nhi, bé connhất định rất nhớ mẹ. Hạ Cúc Hoa nghĩ đến đây, không khỏi trách cứ bản thân, vìsao chính mình lại quên mất Hiên Nhi chứ?
Ngoài cửa truyền đến tiếng gỏ nhẹ.
“Cô chủ, cô đã tỉnh chưa?” Má Ngũ ở ngoài cửa kêu gọi .
“Xin đợi một chút.” nghĩ đến chính mình còn chưa có mặc quầnáo, Hạ Cúc Hoa nhanh chóng đứng lên mặc vào, mở cửa ra.
“Cô chủ, có phải hay không đã quấy rầy cô ?” Má Ngũ tươi cườihỏi , cầm trong tay khăn lau.
“Không đâu.” Hạ Cúc Hoa mỉm cười lắc đầu.
“Vậy cô đi rửa mặt chải đầu đi! Tôi đem giường sắp xếp lại,bà chủ chính chờ cô đi xuống cùng ăn bữa sáng đó.”
“Cháu xuống ngay đây.” Hạ Cúc Hoa nhanh nhẹn muốn gấp chăn .
“Không được .” Má Ngũ thực kiên trì nói: “Cô nhanh đánh răngđi, đừng cho bà chủ đợi lâu.”
Ở dưới sự kiên trì của má Ngũ, Hạ Cúc Hoa chỉ có thể nói lờicảm ơn, vệ sinh xong liền đi xuống lầu.
★ ★ ★
Trên bàn cơm, bà Cổ đang chờ Hạ Cúc Hoa, vừa thấy đến cô liềnmỉm cười nói: “Chào con, Cúc Hoa, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Vâng, chào mẹ.” Hạ Cúc Hoa mỉm cười đáp lại, “Con ngủ rấtngon.”
“Đến đây nào, mau tới ăn đi! Tâm tình của con đã tốt nhiều rồichứ?” Bà Cổ thân thiết hỏi. Bà rất lo lắng bởi vì chuyện bà Hạ ra đi làm cho HạCúc Hoa quá mức bi thương, sợ cô tổn thương thân mình.
“Đã tốt hơn nhiều lắm.” Hạ Cúc Hoa gật đầu.
Khi ăn cơm hai người đều không có nói chuyện.
Mà ăn xong bữa sáng, Hạ Cúc Hoa đối bà Cổ giả như không cógì nói: “Mẹ, con nghĩ muốn đi ra ngoài một chút.”
“Tốt lắm! Con đừng cả ngày ngồi buồn bực ở trong nhà, ngay cảbà lão như mẹ đều phải thường thường đi ra ngoài đi một chút. Trong nhà còn cóA Ngũ cùng mọi người, con thích ra ngoài khi nào thì cứ đi cho thoải mái .” BàCổ hoàn toàn đồng ý nói.
“Cám ơn mẹ.”
“Đúng rồi, Cúc Hoa.” Bà Cổ hạ giọng hỏi: “Các con định khinào thì cho mẹ ôm cháu nội a?”
Nghĩ đến buổi sáng hai người kích tình mãnh liệt, gương mặtHạ Cúc Hoa đỏ bừng như gương mặt được tô vẻ của các diễn viên hài kịch, côkhông biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Ha ha!” xem vẻ mặt e lệ Hạ Cúc Hoa, Bà Cổ nghĩ rằng contrai mình hẳn là đã sớm hành động đi! Hai người cũng không chỉ là vợ chồng hữudanh vô thực. Còn làm bà mệt lòng vì lo lắng, nghĩ đến con mình sẽ vì chuyệnquá khứ mà canh cánh trong lòng, sẽ không bao giờ muốn tiếp cận Cúc Hoa. Xem ratrong lòng con mình phân lượng của Cúc Hoa cũng không phải là nhẹ, hiện tạicũng chỉ có thể chờ đợi mong rằng thời gian qua đi Cúc Hoa có thể làm cho conbà tháo đi khúc mắc nhiều năm, như vậy người một nhà sẽ càng hạnh phúc khoái hoạt.Bà Cổ càng nghĩ càng vui vẻ, không khỏi cười ra thành tiếng.
Một bên mặt Hạ Cúc Hoa càng đỏ hơn.
Bà Cổ trên mặt vẫn đang lộ ra ý cười rõ ràng , nói: “CúcHoa, con tính khi nào thì đi ra ngoài? Mẹ gọi là lão Ngô đưa con đi.”
“Không cần, mẹ, con có thể ngồi xe đi.” Hạ Cúc Hoa lắc đầu.
“Vậy con phải biết tự mình cẩn thận, hiện nay xã hội càngngày càng không an toàn.” Bà Cổ cũng không kiên trì, bà biết mỗi người đều cótâm sự riêng tư.
“Vâng.”
“Giữa trưa có về ăn cơm không?”
“Hẳn là có thể nhanh chóng trở về .” Hạ Cúc Hoa suy nghĩ mộtchút.
“Tốt rồi, vậy con đi chuẩn bị đi. Đi sớm về sớm, không cần theogiúp mẹ, mẹ chỉ đi tới vườn hoa ngắm cúc nở mà thôi. Chính con một thân đi phảicẩn thận đấy.” Bà Cổ lo lắng dặn dò .
“Vâng ạ.” Hạ Cúc Hoa thật sự nghe lời mà gật đầu.
Hạ Cúc Hoa đổi vài tuyến xe buýt, ở chân núi mua hương giấycùng hoa tươi dùng cho tế bái.
Cô chậm rãi đi lên, đi một hồi lâu, cô nhẹ thở gấp, nhưngkhông hề dừng chân lại nghỉ.
Rốt cục, cô cũng nhìn thấy bia mộ nho nhỏ của Hạ Hiên.
Hạ Cúc Hoa đem hoa cắm vào chiếc bình nhỏ cố định bên cạnh,đem hương giấy đốt lên.
“Hiên Nhi, thực xin lỗi, mẹ lâu như vậy mới đến thăm con.” HạCúc Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của con trai trên bia mộ, áy náy nói:“Hiên Nhi, mẹ cũng không có mang đồ ăn mà con thích đến, bởi vì có chút khôngtiện. Nếu con nghe được, nhất định con sẽ thật cao hứng, bởi vì con có một bà nộicùng ba ba, con với ba ba bộ dạng thật giống nhau a! Con nhất định sẽ rất kinhngạc đó. Mẹ biết con không trách mẹ, nhưng mẹ vẫn là tự trách mình, nếu ngày đókhông phải mẹ ra trể, để cho con phải đứng ở đó chờ mẹ, con sẽ không sẽ bị chiếcxe đụng phải, con nhất định cũng có thể nhìn thấy ba ba mà con vẫn luôn ao ướcđược gặp, thực xin lỗi, Hiên Nhi.”
Chỉ có trước mặt ở con, Hạ Cúc Hoa mới có thể đem cảm thụtrong lòng nói ra, trong mắt thống khổ cùng tự trách một chút không bỏ sót,nhưng không hề rơi lệ, bởi vì cô đã đáp ứng với bé con của mình là chỉ cười màthôi.
“Mẹ không nên nói điều này, mẹ hiện tại tốt lắm. Con có nhìnthấy bà ngoại không? Bà nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.” Hương giấy trongtay dần dần đốt xong xong rồi, Hạ Cúc Hoa vẫn ngồi im không hề động.
Thật cẩn thận chạm đến đến gương mặt nhỏ nhắn mà tựa hồ ngàyhôm qua vẫn còn nhìn thấy, đau lòng vẫn đang tồn tại.
Khổ sở trong lòng cô không tự giác được nói hết: “Ba ba vẫncòn hận mẹ, không, ba ba hận ông ngoại của con, cho nên ba ba cũng đối với mẹcòn chút tức giận. Ba ba đối mẹ tức giận không có vấn đề gì, bởi vì đó là điềumẹ đáng phải nhận lấy, nhưng là mẹ không muốn nhìn đến ba ba cũng nếm trãi nổithống khổ này. Mẹ có phải lại bắt đầu có lòng tham không? Nhưng là mẹ cũngkhông biết chính mình vì sao lại biến thành như vậy, mẹ nên làm như thế nàođây? Hiên Nhi……”
Qua hồi lâu, Hạ Cúc Hoa mới đứng lên, chân đã tê tê vô lực,thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống . “Hiên Nhi, mẹ phải đi , tuần lễ sau mẹ lạiđến thăm con , tạm biệt.”
Hạ Cúc Hoa dọn sạch xung quang ngôi mộ nhỏ, mới lưu luyếnkhông muốn rời đi.
Bà Cổ nhìn Hạ Cúc Hoa trong phòng đi ra, không khỏi bật cười.“Có phải hay không lại bị A Ngũ đuổi ra ngoài?”
“Má Ngũ không cho con giúp a.” Cả ngày ngồi không ở trongphòng, Hạ Cúc Hoa lại là người không chịu nổi việc ở yên một chổ, cho nên muốntìm một việc để làm, nhưng má Ngũ luôn không cho cô nhúng tay vào. Mà tính cáchcủa cô lại ôn hòa, người khác nói cái gì cũng không có ý kiến, cũng không biếtđi tranh, đành chịu.
“Vậy đến đây cùng mẹ ngắm hoa nào. Đến đây, ngồi xuống.” BàCổ vỗ vỗ ghế dựa đặt ở bên cạnh.
Hạ Cúc Hoa gật đầu, ngồi ở ghế trên nhìn những bông hoa theolắc lư gió, những bông cúc xinh tươi khoe hương sắc, cảm thấy có chút cảm khái,nếu như con người cũng có thể thoải mái như vậy mà sống thì còn gì tốt hơn nữachứ.
“Có phải hay không cảm thấy cả ngày ở không có việc gì làmnên buồn chán?” Bà Cổ hỏi.
Nghe vậy, Hạ Cúc Hoa lắc đầu, “Không đâu, con có thể cùng mẹngắm hoa mà!”
“Người trẻ tuổi luôn muốn hoạt động, không thể giống như ngườigià chúng ta, động đậy một chút liền lười ra, con muốn thì có thể đi ra ngoài dạochơi cho thư thái.”
“Con không thói quen đi ra ngoài dạo phố.” Hạ Cúc Hoa cườikhổ. Trước kia cô cùng Hiên Nhi thường đi dạo phố, nhưng chỉ là dạo quanh muavài thứ rẻ tiền, bởi vì có nhiều thứ hai mẹ con không có khả năng mua nổi.
“Vậy sao.” Bà Cổ cũng hiểu được, có chút đăm chiêu gật gật đầu.
★ ★ ★
Thời gian này Cổ Tiêu tan tần về nhà thật đúng giờ, chẳng nhữngkhông có tăng ca, cho dù có chút văn kiện cần xử lý cũng sẽ mang về nhà làm tiếp.Tình hình này làm cho Bà Cổ thực vui vẻ.
Tuy rằng Cổ Tiêu cảm thấy chính mình khó có thể đối mặt vớiHạ Cúc Hoa, không biết nên dùng cái gì thái độ gì khi cùng cô ở chung, nhưnganh vẫn muốn sớm một chút để gặp cô.
Đang ở thư phòng ngưng thần suy tư Cổ Tiêu nghe được tiếng gỏcửa, “Vào đi.”
Đẩy cửa ra là bà Cổ.
“Mẹ.” Cổ Tiêu vội vàng từ trên ghế đứng lên, tiến lên đỡ mẹmình ngồi xuống sô pha.
“Có quấy rầy con không?” Bà Cổ mỉm cười nói.
“Không có, mấy ngày nay mẹ cảm thấy thế nào? Thân thể có khỏekhông?” Cổ Tiêu ở một bên ngồi xuống, thời gian trước phải đi qua Pháp, trở vềlại phải vội vàng đi xử lý tang sự của mẹ vợ, Cổ Tiêu giờ mới nghĩ đến đã lâumình cũng chưa nói chuyện cùng mẹ.
“Mẹ không sao, cái bộ xương già vẫn còn có thể nhiều chịu đựngthêm vài năm. Còn con? Công việc bề bộn lắm sao?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mẹ. Mẹ, mẹ phải biết chú ý đến thânthể của mình, buổi sáng đi tản bộ nhất định phải thêm bên ngoài một lớp áo nữa,thấy nóng cũng không thể liền cởi quần áo, như vậy rất dễ bị cảm mạo .” Cổ Tiêuthân thiết dặn dò .
Nghe vậy, Bà Cổ cảm thấy buồn cười, “Khi còn nhỏ con hamchơi, hình như mẹ cũng nói với con những lời y chang như vậy a.”
Cổ Tiêu cũng phì cười .
“Tiêu, mẹ thấy Cúc Hoa ngồi không ở nhà tựa hồ thực buồnchán, mẹ thỉnh thoảng thấy con bé cứ ngẩn người, con xem xem có biện pháp nàokhông?” Bà Cổ nói rõ ý đồ đến gặp con trai.
Cổ Tiêu giật mình một chút, mới nói: “Cô ấy ở nhà có làm cáigì không?”
“Mẹ thấy con bé là người chịu khó, chỉ là bổng dưng không đilàm, để cho con bé cả ngày ở nhà cũng buồn , hơn nữa con bé cũng có rất ít bạnbè, lại không thích đi ra ngoài. Mẹ thấy con bé cứ muốn tranh việc với A Ngũ, ANgũ lại không cho con bé làm việc nhà, thật sự là nhìn rất buồn cười.”
“Mẹ, con sẽ an bài .” Cổ Tiêu nghe xong, lập tức gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, con cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
“Được rồi ạ, mẹ, mẹ cũng nên đi nghỉ ngơi trước đi! Hiện tạicũng đã khuya rồi.”
“Ừ, mẹ đi nghỉ đây .” Bà Cổ nói xong liền đứng lên.
“Để con gọi là Tiểu thanh đến dỡ mẹ về phòng.”
“Không cần đâu, mẹ tự biết sức mình đến đâu, còn đủ sức chămvài đứa cháu nội nữa, không cần lo lắng quá đâu.” Bà Cổ cười nói.
Cổ Tiêu nhìn theo mẹ mình rời đi, không khỏi trầm tư nghĩđên lời nói vừa rồi.
Cổ Tiêu từ trong phòng tắm đi ra, vẫn giống như trước giờ, HạCúc Hoa đã đi ngủ trước.
“Ở nhà em thấy thực nhàm chán sao?” Cổ Tiêu hỏi.
Hạ Cúc Hoa mở to mắt, đang muốn trả lời, Cổ Tiêu lại mở miệngnói chuyện.
“Đừng lắc đầu, cứ nói suy nghĩ thật của em ấy.”
Hạ Cúc Hoa hơi boàng hoàng nói: “Có lẽ do em đã quen làm việc,đột nhiên được thanh nhàn như thế này nên thấy không quen.”
“Vậy ngày mai em theo tôi đến công ty làm việc đi.”
Hạ Cúc Hoa có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng, “Thậtvậy chăng?”
“Thật, ngủ đi.” Không vui vì quyết định của mình bị đến nghingờ, sắc mặt Cổ Tiêu không chút thay đổi nói. Nhưng nhìn khuôn mặt Hạ Cúc Hoatràn ngập vui vẻ, đột nhiên cảm thấy thư thái, tâm tình nặng nề dấy lên mộtchút vui sướng.
Hạ Cúc Hoa nghe lời nhắm mắt lại, đột nhiên mở miệng: “Cámơn anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cổ Tiêu trở nên cứng đờ, câu cám ơncũng không phải là anh cần cô phải nói ra, nhưng lại làm anh có cảm giác giữahai người bắt đầu có điều gì đó thật mới lạ. Anh không xem cô là người anh cầnphải trả thù, đúng ra là anh nợ cô và muốn bù đắp cho cô. Nhưng anh không rõmình nên đặt cô ở vị trí nào đây?
Anh không muốn nghĩ nhiều, cũng không có gì để nói, xốc chănlên nằm xuống: Nhưng mà vừa mới chui vào ổ chăn, anh liền nhịn không được muốnsát lại càng gần về phía cô, tay đồng thời cũng muốn vươn ra ôm lấy cô, muốn đểcho cô ngủ say trong lòng ngực của mình.
Nhưng anh vẫn tự nhủ chính mình không thể làm như vậy, anhkhông thể lại trầm mê cùng cô. Nội tâm đấu tranh kịch liệt trong vài phút, cuốicùng anh vẫn chịu thua, vươn tay kéo cô vào trong lòng.
Hạ Cúc Hoa không tự chủ được mà run run, nhưng không biết tựkhi nào cô dần dần quen thuộc với vòng tay ấm áp này.
Cổ Tiêu kinh ngạc phát hiện dù đã nằm trong chăn lâu như vậythế mà tay và chân của Hạ Cúc Hoa lại lạnh lẽo vô cùng, không đành lòng càng ômsát cô hơn, dùng đôi cánh tay to lớn vây cô lại, dùng chính mình thân mình traohơi ấm cho cô, có thật là anh không đây, người được xưng tụng là một người tâmlạnh như băng?.
★ ★ ★
Sáng sớm hôm sau, Hạ Cúc Hoa cùng đi Cổ Tiêu đi tới tập đoànCổ thị .
Nhìn trụ sở công ty vô cùng to lớn khang trang, Hạ Cúc Hoacó chút khiếp sợ, cô biết Cổ Tiêu rất giàu có, lại không biết anh thế nhưng lạilà chủ của một công ty lớn như vậy, điều này làm cho cô cảm thấy căn bản khoảngcách giữa hai người là một trời một vực, tâm tình hưng phấn không khỏi bị tụtgiảm .
Cổ Tiêu sâu sắc nhận thấy cô có chút khác lạ, hỏi: “Em sợhãi sao?”
Hạ Cúc Hoa mỉm cười lắc đầu.
“Khi đối mặt với tôi, em có thể nói thẳng ra suy nghĩ thật sựtrong lòng mình, đừng đem tôi cũng trở thành người xa lạ.” Cổ Tiêu nhíu lại mi.
Hạ Cúc Hoa không nói lời nào, nhưng ở dưới ánh mắt Cổ Tiêu,chỉ có thể mót ra một chữ: “Được.”
★ ★ ★
Khi Bạch Thủy Tiên nhìn thấy Hạ Cúc Hoa, không khỏi ngẩn ngườira, nhưng rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh, rất có lễ mà chào hỏi: “Xinchào, tổng tài…… Hạ tiểu thư.”
Cổ Tiêu thản nhiên liếc mắt về phía Bạch Thủy Tiên một cái,“Thủy Tiên, sau này Cúc Hoa sẽ làm việc ở đây, có thể cô ấy có sẽ giúp đỡ em giảiquyết một phần công việc, em hãy an bài một chức vị thích hợp cho cô ấy đi, thuậntiện mang cô ấy đi làm quen hoàn cảnh một chút!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Thủy Tiên cứng đờ lại, gọngàng dứt khoát hỏi: “Tổng tài, công việc của em có biểu hiện gì khiến anh khônghài lòng sao? Cảm thấy năng lực của em không đủ, cho nên mới sẽ tìm người giúpem sao?”
“Em suy nghĩ nhiều quá, cô ấy có thể giúp em làm một ít việcnhỏ, đừng quên nửa năm cuối là mùa thịnh vượng, có được sự nhiều giúp đỡ cũnglà chuyện tốt.” Cổ Tiêu bình thản giải thích.
Bạch Thủy Tiên nhìn khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh Cổ Tiêu,càng nghe bọn họ nói chuyện với nhau mà Hạ Cúc Hoa càng luống cuống chân tay,trong lòng không khỏi hoang mang .
Vì sao lại như vậy, cô vẫn cho rằng Cổ Tiêu chỉ vì nghe lờimẹ mà cưới Hạ Cúc Hoa, cho rằng chính mình vẫn còn hi vọng. Nhưng hiện tại CổTiêu làm cho cô có cảm giác tựa hồ không chỉ đơn thuần như vậy, là vì cô cho tớibây giờ chưa từng thổ lộ với anh sao?
Là chính cô che dấu quá kín đáo, cho nên Cổ Tiêu không biếttình cảm của cô dành cho anh sao, và cứ thế mà bỏ lỡ lẫn nhau sao?
Không thể cứ tiếp tục như vậy, cô muốn nói rõ ràng, nếukhông không chỉ có là Cổ Tiêu, ngay cả công ty, này cô đã bán mạng làm việc đềuđã không có một phần nào là của cô.
Hít sâu một hơi, Bạch Thủy Tiên gật đầu, “Vâng, xin tổng tàiyên tâm, em nhất định an bài thỏa đáng .”
Cổ Tiêu gật gật đầu, không nói gì thêm chậm rãi đi đến vănphòng của mình, anh tuy rằng muốn cùng Hạ Cúc Hoa nói thêm mấy câu, nhưng nhìnánh mắt đau thương của Bạch Thủy Tiên anh không biết làm cách để nói.
Anh là một người đàn ông, lại là một thương nhân khôn khéobiết cách quan sát sắc mặt người đối diện, anh cũng không phải không phát hiệnđược cảm tình mà Bạch Thủy Tiên dành cho mình, cho dù cô có là một người phụ nữgiỏi che dấu, anh vẫn có thể từ trong ánh mắt nóng cháy của cô nhìn ra một chútmanh mối. Có lẽ, nếu anh không có gặp lại Hạ Cúc Hoa, nói không chừng anh sẽ mộtlần nữa nghe theo yêu cầu của mẹ mình, anh có thể sẽ cưới cô làm vợ. Bởi vì dùsao cô cũng là một cngười phụ nữ trí tuệ lại có năng lực.
Nhưng mà, hiện tại anh biết điều này vô luận như thế nào đềukhông có khả năng, bởi vì giờ đây anh đã khống chế không được trái tim củamình, nó chỉ kiêm trì hướng về phía một người phụ nữ khác chậm rãi tới gần, cólẽ là từ một lần hoan ái của bảy năm trước ở trong lòng anh đã in dấu bóng hìnhcủa cô, hiện tại bởi vì sự xuất hiện của cô lại làm nó càng thêm rõ nét hơn.
Nhưng anh cũng không muốn thương tổn Bạch Thủy Tiên, dù saocô cũng vì anh mà trả giá không ít, gần ba năm nay, không thể phủ nhận cô đãgiúp anh rất nhiều. Mà hiện tại anh chỉ hy vọng Bạch Thủy Tiên có đủ lý trí khốngchế cảm tình đối với anh, không cần đến một lúc nào đó lại tự vạch mặt của mìnhtrước mặt mọi người .
“Không biết Hạ tiểu thư trước kia đã làm qua công việc gì? Đốivới công việc thư kí của chúng tôi hiểu biết được bao nhiêu?” Giọng nói của BạchThủy Tiên tuy là rất có lễ nhưng không nịnh nọt, hơn nữa trong đó còn có vài phầnuy nghiêm của cấp trên đối xử với cấp dưới .
Hạ Cúc Hoa mỉm cười trả lời: “Công việc trước kia của tôi làở bộ phận tài vụ, ở tại 1 công ty mậu dịch.” Hạ Cúc Hoa bây giờ mới ý thức đượcBạch Thủy Tiên vẫn kêu cô là Hạ tiểu thư, Bạch Thủy Tiên biết Cổ Tiêu cùng côđã kết hôn, người bình thường đều sẽ kêu là phu nhân, mà cô ta cứ xưng hô vớimình như vậy, làm cho Hạ Cúc Hoa có chút kỳ quái, không khỏi liếc mắt về phía BạchThủy Tiên một cái. Giờ phút này, cô mới cảm thấy không khỏi chính mình thật trìđộn, như thế nào lại không phát hiện trong mắt Bạch Thủy Tiên đối chính mìnhtràn ngập ghen tỵ.
“Vậy Hạ tiểu thư có bằng kế toán viên cao cấp không?”
“Không có.” Hạ Cúc Hoa lắc đầu, năm gần đây nhân tài kế toánbỗng nhiên mọc lên như nấm, tư cách thi lấy bằng càng thêm nghiêm khắc. Khi côcòn có Hiên Nhi cô cũng muốn được học nâng cao, để bảo đảm cho cuộc sống tươnglai một chút, nhưng sau khi Hiên Nhi rời khỏi, có rất nhiều chuyện có từng muốnlàm đều bỏ qua. Hiên Nhi là động lực của cô, một khi mất đi động lực, thì tất cảmục tiêu muốn hướng tới đều mất đi hứng thú, không hề cố gắng.
“Tôi sẽ bảo người mang cô đi làm quen tình hình công tychúng ta, bởi vì nội quy công ty rất nghiêm cẩn, cho nên có rất nhiều trình tựcùng quy định mà bất luận người nào đều phải tuân thủ .”
Bạch Thủy Tiên tăng thêm ngữ khí, tựa hồ đang ám chỉ côkhông thể lấy cái chức tổng tài phu nhân mà muốn làm gì thì làm. Cho dù có là mộtngười phụ nữ thông minh, khi gặp phải tình địch của mình, đều đã trở nên keo kiệt,không thể duy trì phong độ vốn có, mà thái độ của cô ta mơ hồ tỏ ra một chút thịuy, muốn đối phương phải cúi đầu trước mình
Hạ Cúc Hoa thế mà thật sự gật đầu nghe theo.
★ ★ ★
Bạch Thủy Tiên gọi tới một cô gái trẻ tuổi mang Hạ Cúc Hoalàm quen hoàn cảnh, cô gái kia tên là Chu Lị, là cô gái có vẻ sáng sủa hoạt bát. Cũng vừa vào làm việc không lâu, đột ngột từ tác phong tự do ở trường học đivào quy luật nghiêm khắc ở một công ty tư nhân lớn, ngay cả nói chuyện đều phảichú ý hình tượng, thật sự có phần khó thích ứng. Việc này có thể xem là đi dạo,có cơ hội nói gì thì nói làm gì thì làm khiến cho cô thiếu nữ không khỏi cao hứnglên.
Nụ cười sáng lạn kia bất giác làm cho Hạ Cúc Hoa bật cười,trong lòng tán thưởng tuổi trẻ thật là tốt.
Chu Lị sử dụng tất cả tài ăn nói của mình, dọc theo đường điđều nói không ngừng miệng, đem chế độ cùng nhân sự công ty đều giới thiệu thậtđầy đủ, liền ngay cả những điều không nên nói cũng lấy ra nói, cuối cùng nói thẳngqua chuyện scandal các ngôi sao nổi tiếng bây giờ.
Hạ Cúc Hoa yên lặng nghe, ngẫu nhiên gật gật đầu trả lời mộtcâu hoặc là mỉm cười, từng câu từng chữ cần nhớ đều ghi nhớ trong lòng. Đến hômnay cô mới biết được Cổ Tiêu đã phải trả giá nhiều như vậy mới lập nên được mộttập đoàn xứng tầm quốc gia, rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu tâm huyết đi kinhdoanh? Trách không được bà Cổ thường thường trách anh, bà thầm oán anh đem côngviệc kéo lên cả trên bàn cơm, làm không thèm ngủ, còn từng vì lao lực quá độ màngất xỉu phải nằm viện.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Cúc Hoa có chút đau .
Cuối cùng, Chu Lị nhịn không được hỏi: “Chị Cúc Hoa, chịnghĩ tổng giám đốc Bạch là người nào? Trước kia thông báo tuyển dụng không phảitừ bộ phận nhân sự an bài, lần này như thế nào trực tiếp tổng giám đốc ra mặt vậy?”
Hạ Cúc Hoa sửng sốt một chút, không biết nên như thế nào trảlời, bởi vì cô cùng Bạch Thủy Tiên cũng không có quan hệ gì, nhưng cô càngkhông thể nói ra mình cùng Cổ Tiêu lại có quan hệ.
Chu Lị cũng không để ý, lại thần bí vô cùng hỏi: “Tổng tàicùng tổng giám đốc có phải hay không là người yêu a? Có vài người khẳng định lànhư vậy, có vài người lại nói tổng giám đốc rất thích tổng tài, nhưng tổng tàilại chưa từng tỏ vẻ qua. Kỳ thật hai người bọn họ thật xứng đôi , một người làtuấn nam một người là mỹ nữ, cả hai đều có tài có sắc, chị thấy em nói có đúnghay không?”
Xứng đôi? Trái tim Hạ Cúc Hoa co rút đau đớn một chút, ngheđược người khác ở bên tai mình nói, chồng của cô cùng người phụ nữ khác thật xứngđôi, cô nên phản ứng thế nào đây? Nhưng thật là đáng buồn, phản ứng thế nào côcũng không thể có, còn muốn hoài nghi chính mình có phải hay không làm người thứba chen vào giữa hai người họ? Bởi vì thái độ lãnh đạm của Bạch Thủy Tiên,chính là bằng chứng tốt nhất.
“Em hình như hơi nhiều chuyện, chị Cúc Hoa, chị trăm ngàn lầnđừng nói lại với tổng giám đốc nha!” Mới bước ra xã hội không lâu, thâm niênkhông sâu Chu Lị đến lúc này mới ý thức có nhiều điều không thể tự tiện nói ra,nếu Hạ Cúc Hoa thật sự là người của tổng giám đốc, chỉ cần cô nói cho tổng giámđốc những lời này, vậy chẳng phải một cái vung tay cũng chịu không nổi sao?công việc này kiếm được không hề dễ dàng a! Hậu tri hậu giác (sau khi tự ngẫmra hiểu được) Chu Lị vội vàng dùng ánh mắt đáng thương của chó con nhìn Hạ CúcHoa.
Hạ Cúc Hoa lắc đầu, “Tôi sẽ không nói .”
Chu Lị vừa nghe Hạ Cúc Hoa nói như vậy, lập tức tươi cười rạngrỡ, “Cám ơn, chị Cúc Hoa, không biết vì sao, em vừa thấy chị liền cảm thấy chịlà người tốt a, hơn nữa lại là một người rất lương thiện. Cho dù chị khôngthích nói chuyện, cũng sẽ không làm cho người ta cảm giác được khó có thể ởchung.”
“Làm việc ở đây, thực vất vả lắm sao?” Hạ Cúc Hoa đột nhiênhỏi một câu.
“Đúng vậy! Bởi vì hiện tại xã hội cạnh tranh khốc liệt, đâylại là một công ty tư nhân tầm quốc gia, cho nên cần phải bỏ nhiều tâm tư.” ChuLị còn thật sự gật đầu, “Giống như em khi vừa mới bước vào công ty , trong lòngtràn đầy nhiệt huyết, muốn được chứng tỏ năng lực bản thân, lập ra công trạng,nhưng đi làm rồi mới biết người lợi hại so với em còn rất nhiều. Ở trường họcbình thường vẫn đứng hạng nhất, nhưng khi bước chân vào xã hội, lại là một cánhcửa hoàn toàn khác với những bài tập trên lớp, mọi người phải học lại một lần nữa,bao gồm đạo lí đối nhân xử thế. Cho nên ba tháng đầu mới vào em thực sự có chútăn không tiêu .”
“Không cần nản lòng, có trả giá sẽ có thu hoạch.” Nhìn côgái vừa thẳng thắn vừa đáng yêu này, Hạ Cúc Hoa mỉm cười cổ vũ. Giống Cổ Tiêu,anh cũng phải trả giá còn nhiều hơn như vậy, cho nên anh chiếm được địa vị cùngquyền thế. Chính là cô không biết những thứ này với đối anh mà nói, có phải làđiều anh muốn nhất hay không. Nghĩ đến đây, cô mới phát hiện chính mình luônkhông tự chủ được mà nghĩ đến anh.
“Em sẽ làm được , em tin tưởng có một ngày em sẽ giống nhưviên kim cương làm cho mọi người chú ý .” Chu Lị tràn đầy tự tin nói.
Đây là chổ tốt của tuổi trẻ, té ngã lập tức liền có thể đứnglên. Bị đả kích cũng có thể rất nhanh khôi phục. Hạ Cúc Hoa nở nụ cười, mười mấynăm trải qua ấm lạnh chua xót, làm cho cô nhìn thấu lòng người vốn lạnh lùngích kỷ, cô biết lấy cá tính của Chu Lị ở trong xã hội này còn gặp không ít việcbất công mà không thể nói ra được, nhưng cô tin tưởng cô gái này chỉ cần tìm đượccon đường cho chính mình thì sẽ từng bước từng bước chinh phục nó. Chỉ là cô hyvọng khi Chu Lị thực hiện giấc mộng của mình, đạt tới mục tiêu của mà bản thânđặt ra, phát hiện được chính mình cũng đánh mất đi rất nhiều, sẽ đủ kiên cườngmà đối diện.
Hạ Cúc Hoa ở trong lòng yên lặng chúc phúc cho cô gái trẻ, bởivì cô thật sự thích này cô gái.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, không hẹn mà cùng sinh ra hảocảm với nhau.