Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 70: Hôn dưới trời sao




“Em quên sao? Thời điểm ở nước Pháp anh đã nói qua với em, anh sẽ nhất định tận dụng hết mọi khả năng của mình để bảo vệ em!”

Vũ Dương thần bí cười cười, “Ngu ngốc, em có biết là đi bộ ở đây rất nguy hiểm hay không?”

Anh cười đến thật dịu dàng, rất đẹp mắt.

Chỉ là khi đem so với Bùi Lạp Minh, nụ cười của Vũ Dương dường như đã bớt đi cái gì đó....

Trời ơi, cô đang suy nghĩ cái gì thế này?

Làm gì lại đem học trưởng ra so sánh cùng Bùi Lạp Minh chứ?

Bọn họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

“Cái người này,trong đầu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Lúc này mà còn ngẩn người được hả?” Thấy cô ngẩn người, Vũ Dương nhẹ nhàng gõ vàođầu Hứa Mộ Nhan một cái.

Anh cảm thấy nếu như mình càng nhìn tiểu mỹ nhân này nhiều một cái, thì anh sẽ cảm thấy trái tim mình lại càngyêu say đắm đình trệ một lần nữa.

Tính tính toán toán anh cũng đã gần một tháng không có gặp cô rồi, chỉ có thể đổ thừa cho Tổng giám đốc đã giao quá nhiều công việc cho anh, nếu không thì anh đã không muốnrời xa cô nửa bước, rời xa A thị nửa bước.

“Không có gì.” Cô không nên ở trước mặt học trưởng ngẩn người như đứa ngốc như vậy.

Hứa Mộ Nhan lắc lắc đầu, đem hình bóng của Bùi Lạp Minh trong đầu hất ra,mỉm cười nhu hòa theo dõi anh nói sang chuyện khác, “ Không phải haingày trước anh gọi điện báo là còn khoảng một tuần lễ nữa mới về nướcsao?”

“Bởi vì anh hoàn thành công việc sớm quá.”

Anh sẽkhông nói cho cô biết, vì quá nhớ cô nên anh mới gấp rút hoàn thànhnhiệm vụ, bởi vì anh không muốn tạo thành gánh nặng cho cô, anh biếttrong lòng cô vẫn chưa quên được hình bóng của Bùi Lạp Minh.

“Ha ha, em nói đi đâu rồi, làm sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đằng sau người em vậy?”

“Không biết, không biết là anh có cơ hội hộ tống ngôi sao lớn về nhà không đây?”

“À!?”

Vũ Dương muốn đến nhà cô sao?

Cô chợt nhớ đến trong nhà đã rất nhiều ngày không dọn dẹp, quét tước rồi,khắp nơi đều là bụi, nếu hiện tại để cho anh đến nhà, chẳng phải sẽ bịanh cười sao!

Không được, không được, hôm nay tuyệt đối không được!

“Không cần đâu học trưởng, em tự về một mình là được rồi, thời gian không cònsớm nữa, anh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi, em mệt muốn chết rồi.” Hứa Mộ Nhan hốt hoảng khuyên.

Cô đang quan tâm anh sao?

Xem ra, trong lòng của cô cũng là có vị trí cho mình, có lẽ không tới bao lâu nữa anh có thể thổ lộ với cô rồi.

Nghĩ đến đây con ngươi của Vũ Dương trong nháy mắt tràn ngập vui vẻ, từ chỗsâu nhất trong cổ họng âm thanh hơi kích động vang lên, “Không phiềntoái, không phải chỉ là một đoạn đường thôi sao, sẽ đưa em về nhà rấtnhanh.”

“Thật sự là không cần đâu học trưởng!”

“Khuôn mặtcủa em xinh đẹp như vậy, lại là nhân vật chính của trang đầu các báo,con đường này lại còn rất vắng vẻ, không tự mình đưa em về nhà, thì làmsao anh có thể âm tâm được, nào công chúa xinh đẹp, xin hãy để cho tôi,một kỵ sĩ có cơ hội thể hiện đi.” Mặc dù lời nói mang theo trêu đùa,nhưng trong mắt anh lại tràn đầy sự chân thành da diết.

“Cái này, được rồi, việc này liền phiền toái học trưởng rồi.”

Thôi thôi, nếu như cô từ chối thêm nữa, có khi học trưởng sẽ nghĩ cô kiêu kỳ mất.

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, từng tế bào trên người Vũ Dương lần nữa ngập tràn vui sướng.

Giờ phút này anh chỉ muốn nắm tay cô thật chặt, nhưng anh sợ hành động này có thể làm cô bị hoảng sợ.

Vì vậy chỉ có thể áp chế sự kích động trong lòng, trên khuôn mặt nho nhãmỉm cười đầy vui sướng, anh đưa tay hướng đến phía Hứa Mộ Nhan làm hànhđộng xin mời, sau đó anh và cô cùng ngồi song song tiến về con đường ồnào phía trước.

Ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều, ánh mắt của cô hơi nghiêng về phía khuôn mặt của anh.

Học trưởng, đối xử với mình thật tốt.

“Đến!” Nhìn trong đôi mắt cô có sự sững sờ, Vũ Dương dịu dàng nhắc nhở.

“Hả?” Hứa Mộ Nhan lui về phía sau một bước, ngơ ngác nhìn anh.

“Anh đưa em lên nhà.” Anh không muốn nhanh như vậy mà đã phải rời đi, nhưnganh cũng chỉ có thể tìm được cái lý do dở ẹt này mà thôi.

Lên nhà?

Sau đó thì sao?

Sau đó thấy trong phòng khắp nơi đều là bụi bậm, cảm thấy thì ra cô sống rất bừa bộn?

“Việc này,... Học trưởng, để hôm nào đó em sẽ mời anh đến nhà làm khách đi,em vừa nhớ ra là một lúc nữa khi về đến nhà em lại phải phác họa bảnthảo thiết kế, sẽ không có thời gian rảnh để tiếp đãi anh.” Hứa Mộ Nhancó chút cà lăm cố nặn ra một cái cớ vừa già vừa nát.

“Vậy cũngđược, ngày mai gặp.” Vũ Dương ngăn chặn vạch đen đang dần xuất hiệntrong đầu anh, lưu luyến không rời nhìn ánh chiều tà chiếu lên trênngười Hứa Mộ Nhan, làm cho Hứa Mộ Nhan càng thêm nhu mỳ.

“Ừ, ngày mai gặp!” Cô chột dạ cười cười.

Lý do cự tuyệt dở như vậy, anh lại không nghi ngờ chút nào sao?

Nếu như giờ phút này mà cô đang đối mặt với Bùi Lạp Minh, con người hồ lybất định kia, chỉ sợ ngay sau khi cô nói câu đó anh sẽ vạch trần lời nói dối quá kém vừa nãy của cô rồi.

Không muốn cũng thế, giờ phút này cô chỉ muốn về nhà nằm thật mái trên giường, cố gắng tìm một chút linh cảm mà thôi.

Nhìn bóng lưng Vũ Dương dần dần biến mất, Hứa Mộ Nhan lắc lắc đầu bước về phía cầu thang.

“Thầy, hiện tại một chút linh cảm em cũng không tìm ra được.” Hứa Mộ Nhan ngồi đối diện với Cố Vỹ, bất đắc dĩ lạnh nhạt nói.

“Mộ Nhan, em chỉ cần nhớ, trang phục chính là tầng da thịt thứ hai của em,người nghèo thì sẽ dùng trang phục biểu diễn của người giàu để làm độnglực theo đuổi, nhà giàu mới nổi thì thích đem tất cả tài phú ra làmtrang phục để thể hiện, quý tộc thì sẽ dùng trang phục để thể hiện mìnhcùng mọi người không cùng địa vị,.... vô luận người nào cũng thích dùngtrang phục để cho thấy mình cũng là một người theo đuổi theo thế giới,bộ sưu tập Thiên sứ có mục tiêu tiêu thụ chính là của những khách hàngtrung, cao cấp trẻ tuổi, nơi này khách hàng tiêu thụ đại biểu cho mộtphần cao cấp, bọn họ theo đuổi tự nhiên và cũng thao túng tự nhiên, bọnhọ hy vọng bọn họ có thể cao quý, nhìn từ góc độ khách hàng suy tính, em có thể phác họa một thiết kế phù hợp theo điểm này.” Cố Vỹ chậm rãigiải thích.

“Đúng nha, không biết như thế nào mà em lại đem mộtchuyện quan trọng như vậy quên mất.” Hứa Mộ Nhan vui mừng vỗ tay, chỉthiếu chút nữa là cười to lên, “Tìm thiên sứ cao quý, không chỉ muốn thể hiện được cảm giác, còn có thể dung hợp được suy nghĩ của khách hàng,thể hiện ra sự thích hợp cao quý cùng tự nhiên.

“Muốn tìm ra cảmgiác của khách hàng, đầu tiên là phải gia nhập vào cuộc sống của kháchhàng, anh sẽ dẫn em đến một nơi này để không chỉ có thể quan sát xuyênqua họ, mà còn có thể cho em hưởng thụ cuộc sống hàng ngày của họ, thẳng eo của em lên, hít sâu nữa sau đó buông lỏng... bây giờ thì giống người bình thường, em chính là một công chúa xinh đẹp nhất sống trong hoàngcung...”

Công chúa?

Cô cũng có thể trở thành công chúa sao?

Cũng được, lần này cô liền tưởng tượng thật tốt, cho dù mộng đẹp chỉ có một đêm.

Hơn nữa cô cũng không muốn phụ lòng Cố Vỹ khi đã mang cô đến một nhà hàng cao cấp như vậy ăn tối.

Kèm theo hô hấp trầm trầm, thân thể của cô chậm rãi buông lỏng, nụ cười trên mặt cũng dần dần hiện lên sự xấu hổ.

“Công chúa, thử ly rượu trước mặt em một chút đi.” Cái loại mùi thơm đó, chỉlà giờ phút này mùi thơm mang theo xấu hổ cùng tự ti.

Thật ra thì Hứa Mộ Nhan vẫn không biết là có bao nhiêu người hâm mộ tài năng củacô, không biết tài năng của cô ưu tú thế nào, thật ra thì tài năng củacô đã sớm được thế giới coi trọng rồi....

“Ưhm!” Hứa Mộ Nhan hốthoảng cầm ly rượu ở một bên lên, học theo Cố Vỹ lắc lắc chất lỏng màubảo thạch trong ly, sau đó khẩn trương đem rượu trong ly uống một hơicạn sạch.

“Chờ một chút, Mộ Nhan.....”

Chẳng lẽ cô không biết là loại rượu cô đang uống trường hợp này chỉ đem tới để thưởng thức, chứ không phải... nuốt chửng?

“Ưhm... em sắp..” Hứa Mộ Nhan vội vàng che miệng lại, phòng ngừa rượu trong miệng cô sẽ bất cẩn mà bị cô phun ra.

Nhìn bộ dáng lỗ mãng của cô, Cố Vỹ không khỏi sảng lãng cười một tiếng.

“Mộ Nhan, rượu này là để thưởng thức chứ không phải để uống.” Cố Vỹ buồn cười nhắc nhở.

“Thưởng thức, như vậy chẳng phải khổ hơn sao?” Hứa Mộ Nhan hơi nhíu nhíu chân mày.

Xem ra, làm quý tộc cũng không dễ.

“Được rồi, em đừng uống rượu nữa, uống nhiều quá là chút nữa linh cảm cònchưa tìm được, cẩn thận không say, ăn chút gì đi.” Cố Vỹ buồn cười nói.

“Thầy, anh đừng xem thường em... tửu lượng của em so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.”

Để chứng minh tửu lượng của mình, ngay sau đó Hứa Mộ Nhan lại tự rót chomình một ly, sau khi uống xong một ly kia, vừa một ly....

“Thầy,có rất nhiều thứ đang cùng bay, thật là xinh đẹp, thật là xinh đẹp!”Dưới chân có chút không vững, đầu có chút mơ hồ, Hứa Mộ Nhan đứng ởtrước cầu thang huơ tay múa chân cười lớn.

“Tôi đưa em về nhà, em say rồi.”

“Đừng! Bậc thang thật là cao, em đi không được! Em... em muốn ngắn những ngôisao!” Hứa Mộ Nhan hưng phấn nhảy cà tưng ở xung quanh bậc thang, ngướcnhìn ánh đèn sáng ở trong những căn phòng, hài lòng cười, “ Thầy mauxem, rất nhiều sao, sao còn biết khiêu vũ nữa.”

Sao?

Nào có sao?

Cố Vy ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh một chút, lại nhìn ánh đèn trong tầng lầu một chút.

Xem ra cô thật sự quá say rồi, cư nhiên lại đem ánh đèn nhìn thành sao trên trời.

“À, người học trò này lắm lúc cũng thật đúng là để cho anh bó tay hết cách.

“Thầy, mau nhìn kìa!”

Một giây kế tiếp, cô níu cánh tay của anh lại thật chặt, “Theo em ngắm sao.”

Lúc này trên người cô nhàn nhạt mùi hoa, so với sao còn chói mắt hơn.

Đồng nhất trong mắt, anh lại đột nhiên bị Hứa Mộ Nhan đang mờ mịt mê hoặc.

Rồi sau đó ngón tay lại không khống chế được thay cô lau đi vết bụi bẩntrên gò má của cô, “Hôm nay không có sao, em cũng mệt mỏi rồi, tôi đưaem về nhà.”

“Không có sao? Những thứ kia, những thứ kia là cáigì?” Cô chỉ vào bốn ánh đèn chói mắt phía trước, nụ cười ngọt ngào xinhxắn tựa như bông hoa thanh mát.

Khi cô say rượu thật là đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho người ta không nhịn được nghĩ cưng chiều cô.

Cố Vỹ đỡ bả vai của cô, vẫn kiên nhẫn giải thích, “Đó là ánh đèn, không phải sao, đi, chúng ta về nhà.”

“Không phải sao? Nhưng... tại sao nó lại sáng lên? Không phải sao, hôm naykhông có sao?” Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan mất mát ngẩng đầu lên nhìn Cố Vỹ,đôi môi hồng nhuận dưới ánh trăng càng lộ ra màu sắc mê hoặc lòng người.

Trong con ngươi kia có hơi ưu buồn, dẫn tới sâu trong nội tâm anh có tiếngđộng, một giây kia anh có thể nghe thấy tiếng tim đập cuồng nhiệt củamình, ngón tay của anh hơi động, đưa lên vuốt ve hai gò má của cô, âmthanh khàn khàn từ sâu trong linh hồn phát ra, “Có, đôi mắt của em,không phải là sao sao?”

Hả?

Con ngươi của Hứa Mộ Nhantrong nháy mắt sáng thêm mấy phần, cô đột nhiên rất hưng phấn cầm gươngmặt của Cố Vỹ, cười khanh khách rực rỡ không ngừng, “Vậy là em cũng nhìn thấy sao rồi, con mắt của anh thật trong suốt, giống như sao.”

Nói xong, nói xong, đôi tay của Hứa Mộ Nhan mật mờ đưa về phía con ngươicủa anh, “Thật là xinh đẹp, thật là xinh đẹp, em sờ tới sao rồi.”

“Cái đó đúng....” Giọng nói của Cố Vỹ đột nhiên trở nên cực kỳ khô khốc, đôi môi diễm lệ như anh đào của cô tản ra mùi thơm thanh mát như đang dụhoặc anh.

Cố Vỹ không kìm hãm được đưa ngón tay đặt lên môi cô,nhẹ nhàng vuốt ve, giờ phút này đầu óc trống rỗng, trong mắt anh chỉ còn lại nụ cười sáng lạn của cô, rồi sau đó anh không nhịn được cúi xuốnghung hăng hôn lên phiến môi hồng.

Một giây kia thời gian giữa hai người như dừng lại, một giây kia bốn cây đèn trong nháy mắt hóa thànhvô số tinh linh, một giây kia gió đêm phất qua phát ra tiếng sa sa giống như thanh âm trong miệng thiên sứ trên trời phát ra....

Thoáng chốc lại thấy đượcnhững tia đỏ ửng lặng lẽ chui lên khuôn mặt của Cố Vỹ....

Đúng lúc này, một âm thanh băng lãnh vang lên sau lưng hai người, “ Hai người đang làm cái gì”