Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 69: Lợi dụng lẫn nhau, theo như nhu cầu




Ròng rã năm năm.

Trong nháy mắt, trong mắt cô trừ rung động ở bên ngoài cũng không còn cái gì khác.

“An Thần, tôi muốn... tôi muốn ở lại đây một mình thêm một chút nữa, có thể không?”

“Được, vậy tôi đi trước.”

Bên kia, trong một căn phòng VIP tách biệt với những tiếng huyên náo bên ngoài, tạm thời ngăn cách với ồn ào của âm nhạc, hai người đàn ông ngồi trên một góc của ghế sa lon, một người có đôi mắt sắc lạnh nhàn nhạt nhìn vào ly rượu màu đỏ trên tay, một người khác lại đang đưa mắt nhìn một nửa khuôn mặt tuấn mỹ kia, khóe miệng bên cạnh còn treo thêm mấy phần đùa giỡn.

“Thứ tôi muốn đâu?” Một hồi lâu, Bùi Lạp Minh không nhanh không chậm mở miệng, nhưng trong âm thanh lại bí mật đem theo một chút nóng nảy.

Nghe vậy, người đàn ông đang bưng ly rượu ngồi bên cạnh anh khẽ cúi người, đôi tay giữ thật chặt vào phần dựa lưng của ghế sô pha, đôi môi mập mờ dính vào bên tai của anh, “Bùi tổng đã giao phó công việc, tôi làm sao lại có thể để cho ngài không hài lòng chứ.”

Nghe thế, sắc mặt Bùi Lạp Minh cũng không biến, xê dịch lại hướng người ngồi bên cạnh, “Lý Tuấn, da của tiểu tử cậu lại ngứa đi, chẳng qua hôm nay tôi không rảnh để tốn sức mò mẫm với cậu, mau nhanh đem báo cáo xét nghiệm lại đây cho tôi.” Trong mắt như biển sâu của anh hiện lên cảnh cáo nhàn nhạt.

Ngày hôm nay, tâm tư của Bùi Lạp Minh toàn bộ đều đặt trên báo cáo kết quả xét nghiệm, không thể chờ đợi thêm nữa, rất muốn biết xem Duẫn Kiệt có phải là con của anh và Hứa Mộ Nhan hay không.

“Thôi đi, không có chút sức lực nào, mỗi lần đùa giỡn với cậu, cậu đều tàn nhẫn mà cảnh cáo người khác như vậy, về sau ai còn dám cùng cậu gặp mặt chứ?” Lý Tuấn sảng khoái cười lớn một tiếng.

“Tốt lắm tốt lắm, không trêu cậu, ừm, đây là tài liệu mà tôi phải tốn rất nhiều nhân lực mới mang về được đây, cậu yên tâm, tôi chưa từng kiểm tra kết quả của báo cáo, Lý Tuấn đem túi giấy đằng sau đưa tới trước mặt anh.

“Nói thật, nếu như Duẫn Kiệt là con trai của cậu, cậu định sẽ làm như thế nào? Rời khỏi Hoắc Noãn, từ đó đi theo hai mẹ con họ hoàn hảo sống qua ngày?”

‘Cái này không cần cậu phải lo lắng, tôi sẽ tự có lo liệu.” Bùi Lạp Minh lấy báo cáo ra, nhanh chóng lật lên xem.

Chỉ thấy khuôn mặt đang nhu hòa của anh dần dần hiện lên căng thẳng, con ngươi dần dần phóng đại, hô hấp cũng theo đó mà càng nghiêm trọng, quanh thân tản mát ra một hơi thở lạnh lẽo, không khỏi làm cho tay cầm ly của Lý Tuấn run lên.

“Lạp Minh, cậu không sao chứ?” Cùng anh qua lại lâu như vậy, Lý Tuấn tất nhiên biết giờ phút này Bùi Lạp Minh đang rất tức giận.

“Sao... tại sao lại có thể như vậy?!” Tay cầm báo cáo của Bùi Lạp Minh đột nhiên run lên, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, khiếp sợ!

“Thế nào? Có phải cảm thấy rất vui mừng, giờ phút này không biết dùng cách nào để biểu đạt nội tâm hưng phấn?” Lý Tuấn không rõ chân tướng đi đến gần, liếc nhìn báo cáo.

Cùng lúc nhìn, làm cho anh không khỏi bị hớp một ngụm khí lạnh, đôi mắt mở lớn có thể so sánh với hột đào.

“Chuyện này.... tại sao có thể như vậy?”

“Lý Tuấn, cậu khẳng định cậu là người đầu tiên cầm bản báo cáo này, không có ai ở trước mặt cậu cầm qua bản báo cáo này?”

“Tôi khẳng định, sáng sớm hôm nay bệnh viện gọi điện thoại cho tôi, tôi liền lập tức lái xe đến lấy, trên đường chưa có tiếp xúc qua bất luận người nào.”

Nghe vậy, con ngươi thâm thúy của Bùi Lạp Minh đột nhiên hiện lên một tia sắc bén, ánh mắt thật giống như lưỡi dao bén nhọn, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Lạp Minh, cái này... nếu như trên báo cáo Duẫn Kiệt không phải là con của cậu, cậu cũng đừng quá đau khổ....”

Lý Tuấn biết tâm tình giờ phút này của Bùi Lạp Minh đã tệ hết cỡ rồi, đúng như một con sư tử bộc phát, nhất là đôi mắt như hắc thạch kia giờ phút này đã trở nên lạnh lẽo, như trăng lặn xuống biển, mặt biển gợn sóng lăn tăn, chỉ cần người khác hơi hơi nói chuyện thôi cũng sẽ gặp nạn.

Điều này cũng khó trách, dù sao cõi lòng mấy hôm nay của anh đều hy vọng Duẫn Kiệt là con trai của anh, ai biết kết quả thế nhưng...

Đối với sự an ủi của Lý Tuấn, Bùi Lạp Minh làm như mắt điếc tai ngơ, anh cảm thấy câu nói ‘Không phải cha con’ trong phút chốc liền hóa thành từng thanh đao sắc bén đâm vào trong lòng của anh, đau đớn lan tràn khắp cơ thể.

Thời gian phút chốc như bị hơi thở lạnh lẽo của anh làm đọng lại, Lý Tuấn thức thời không nói thêm gì nữa, mặt lo lắng nhìn anh...

Không biết qua bao lâu, Bùi Lạp Minh mới chậm rãi thả báo cáo xuống, cầm ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó anh đưa đôi mắt tập trung nhìn vào ly rượu trong tay, tay chợt dùng lực, liền nghe ‘Phanh’ một tiếng, ly rượu trong nháy mắt hóa thành nhiều mảnh vụn cắt vào lòng bàn tay anh, máu tươi chảy ra cực kì chói mắt.

“Lạp Minh, cậu điên rồi sao?” Lý Tuấn vội vàng nhờ người phục vụ ở cửa, để cậu ta đến cửa hàng thuốc mua thuốc sát trùng cùng băng gạc.

“Cậu mau nói, đột nhiên cậu nổi điên làm gì? Sự thật đã bày ra trước mặt rồi, không phải sao?” Nhìn Bùi Lạp Minh ngày càng phát ra sự bén nhọn, vẻ mặt Lý Tuấn vô cùng nghi hoặc.

“Tôi không tin, làm sao có thể như thế chứ, có phải là cầm nhầm báo cáo?” Một giây kế tiếp Bùi Lạp Minh giống như nổi điên nắm lấy cổ áo của Lý Tuấn, giận dữ hét.

Từng câu từng chữ, thật giống như băng tuyết ngàn năm, mang lại cảm giác lạnh lẽo, làm cho trái tim của Lý Tuấn không khỏi run lên lần nữa.

“Lạp Minh, cậu bình tĩnh một chút, tôi cũng hy vọng là tôi cầm nhầm báo cáo, nhưng là chính anh cũng đã nhìn rồi không phải sao? Trên báo rõ ràng là viết báo cáo kết quả người thân, là Bùi Lạp Minh, là Duẫn Kiệt.”

“Không thể nào, nhất định là trong quá trình tiến hành xét nghiệm đã xảy ra chuyện gì đó, Lý Tuấn, tôi tin vào dự cảm, Duẫn Kiệt chắc chắn là con trai của tôi.”

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tuấn có thể thấy rõ trong đôi mắt thâm thúy không thấy đáy của anh có khổ sở, có hận, có thất lạc, các loại cảm giác đó luân phiên xoay tròn thay đổi trong mắt anh.

“Bùi Lạp Minh, cậu tỉnh táo lại nghe tôi nói được không, ngày đó là đích thân tôi đem Duẫn Kiệt đến bệnh viện lấy máu, sau đó đưa mẫu máu của cậu và thằng bé đến phòng xét nghiệm, giao cho bác sĩ, trước khi đi tôi còn cố ý dặn dò bác sĩ phải chú ý trong khi làm xét nghiệm, tại sao cậu còn không chịu tiếp nhận sự thật chứ?”

Lý Tuấn khàn hết cả giọng, hướng về phía anh quát.

Anh lúc nào cũng mong là mình cầm nhầm báo cáo, anh cũng hy vọng là bác sĩ đã xét nghiệm sai, thế nhưng bệnh viện này là chỗ tốt nhất, không lý do gì mà một việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.

“Tôi không tin, cậu biến đi, cút cho tôi! hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cậu.”

Giờ phút này, Bùi Lạp Minh một câu nghe cũng không lọt, giống như sư tử phát điên, gặp người liền cắn, lý trí hoàn toàn bị kết quả của bản báo cáo làm cho mất hết hầu như không còn.

“Bùi Lạp Minh, tôi có thể đi, nhưng mà tôi muốn nói cho cậu biết, coi như cậu muốn hành hạ mình cũng được, cũng không thể nào thay đổi được việc Duẫn Kiệt không phải là con của cậu.”

Nói xong, Lý Tuấn liền cầm áo khoác được vắt trên ghế sô pha lên, căm giận rời đi.

Tại sao có thể như vậy?

Kết quả rõ ràng không nên là như vậy không phải sao?

Duẫn Kiệt nên là con trai của anh và Mộ Nhan mới đúng.

Nhưng....nhưng vì sao kết quả giám định lại là hai người không phải cha con chứ?

Bùi Lạp Minh lảo đảo từ trên ghế đứng dậy, cầm chai rượu đỏ còn hơn phân nửa trên bàn lên hung hăng ném xuống đất.

“Ầm!” Một tiếng chói tai truyền vào trong lỗ tai anh.

Mà màu đỏ của rượu dưới ánh đèn càng thêm chói mắt, chiếu lên tia sáng, thiêu đốt hai mắt của anh.

“Không phải vậy! Hứa Mộ Nhan nhất định sẽ không phản bội mình, sẽ không!” Sau một lúc, anh cầm báo cáo trên bàn lên, trợn trừng mắt, xé báo cáo thành từng mảnh vụn tựa như muốn phát tiết hết khổ sở trong lòng.

Biệt thự Bùi thị.

Hoắc Noãn vừa uống rượu đỏ vừa bấm một dãy số điện thoại, trên mặt hiện rõ sự mừng rỡ không cần nói cũng biết, “Này, việc lần này đúng là đã làm cho anh bị thua thiệt nhiều rồi, nếu không vị trí của tôi trong lòng Bùi Lạp Minh khó mà được bảo toàn.”

“Tôi không phải đang giúp cô, tôi là đang tự giúp chính mình, nói với bác sĩ làm xét nghiệm, nếu như ông ta dám để lộ ra nửa chữ, tôi nhất định sẽ làm cho cả gia đình ông ta không có cách nào sống tiếp được ở thành phố A này.”

“Yên tâm đi, tôi đã cảnh cáo ông ta, tôi tin tưởng hiện giờ Bùi Lạp Minh hiện tại rất đau khổ!”

“Cho nên cô phải thừa dịp này để anh ta mau mau ký tên vào đơn ly hôn, để cho anh ta cùng Hứa Mộ Nhan từ đó kết thúc quan hệ, cô cũng có thể an tâm là Phu nhân tổng giám đốc, Đại thiếu phu nhân Bùi thị.”

“Đó là đương nhiên, chẳng qua là tôi có chút lo lắng, bọn họ sẽ thuận lợi ly hôn ch?”

“Vậy thì phải xem sức quyến rũ của cô có đủ mạnh hay không rồi, tôi rất có lòng tin đối với cô.”

“Yên tâm đi, cơ hội tốt như vậy tôi nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó anh có thể quang minh chính đại mà theo đuổi Hứa Mộ Nhan rồi.”

“Chúng ta có thể xem như là đang lợi dụng lẫn nhau theo nhu cầu của mình.”

“Vậy thì chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Khép lại điện thoại trên tay, nụ cười trên mặt Hoắc Noãn càng sâu hơn, tròng mắt như nước lẫn vào ánh sáng trong vắt, gian tà của ánh trăng.

Hứa Mộ Nhan vừa từ khách sạn đi về nhà, không biết sao, tim luôn hiện ra từng hồi lo lắng.

“Mẹ, mẹ đã về rồi!”

Sau một giây, một bóng dáng nho nhỏ vui sướng nhào vào trong lòng cô, làm nũng nói.

“Bảo bối, thật xin lỗi, mấy ngày hôm nay đều đem con đến nhà chú Cố,con sẽ không trách mẹ chứ?”

“Không đâu, mẹ vất vả rồi, chú Cố đối xử với con rất tốt, mua rất nhiều đồ chơi cho con, con rất thích.”

“Vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh nhanh đi rửa mặt một chút, sau đó lên giường đi ngủ, ngày mai mẹ sẽ đưa con đến trường học.”

“Dạ, con yêu mẹ!”

Dỗ Duẫn Kiệt ngủ xong, Hứa Mộ Nhan vẫn như cũ không thấy buồn ngủ, tối nay cô nên làm cái gì đây?

Cô cảm giác như anh đang có chuyện không tốt sắp xảy ra, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể có chuyện gì xảy ra được.

Thôi, có lẽ mấy hôm nay quá mệt mỏi, hơn nữa buổi tối nay lại gặp phải chuyện bất ngờ, cho nên suy nghĩ khó tránh gặp phải có chút hỗn độn.

Ngủ một giấc thật ngon là sẽ quên hết mọi chuyện thôi.

“Ai u Bùi Lạp Minh, làm sao anh lại uống nhiều như vậy, không phải đã hứa với em là nếu không có việc gì quan trọng thì đừng uống nhiều như vậy rồi sao? Em sẽ rất lo lắng.” Hoắc Noãn cố hết sức khiêng Bùi Lạp Minh cả người đầy mùi rượu vào trong phòng của mình.

“Anh không say, anh rất tỉnh táo.”

“Được được rồi, em biết rồi... cẩn thận một chút.”

“Hứa Mộ Nhan, cô cư nhiên dám cùng người đàn ông khác lén lút sinh con sau lưng tôi, tôi không biết... sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Nhìn Bùi Lạp Minh say rượu trong miệng vẫn chỉ lẩm bẩm tên của Hứa Mộ Nhan, lửa ghen trong lòng Hoắc Noãn dần dần nổi lên, nhưng suy nghĩ một chút trên khuôn mặt xinh đẹp lại khôi phục lại dịu dàng rất nhanh.

Cùng anh sống chung năm năm, cô tất nhiên biết anh hận nhất là bị người khác phản bội, lừa gạt.

Hứa Mộ Nhan, lần này cô cùng Bùi Lạp Minh nhất định là không còn quan hệ rồi.

Đối với cô mà nói thì Hứa Mộ Nhan đã không có tính chất uy hiếp rồi, không phải sao?

“Mộ nhan, chúc mừng cô!” Phương quản lý sáng sớm đã xuất hiện cạnh bàn làm việc của cô, đợi cô đến.

“Quản lý, chúc mừng cái gì?” Cô xoa xoa quầng thâm trên hai mắt, cả người không có tinh thần hỏi.

“Tôi thấy tinh thần của cô hình như khoogn được tốt lắm, bị bệnh sao?” Nụ cười trên mặt Phương quản lý cứng đờ, quan tâm hỏi.

“Không có, có thể là tối qua ngủ không ngon thôi!”

Tối hôm qua trong lòng cô cứ quanh quẩn suy nghĩ không hay, nửa đêm cũng tỉnh rất nhiều lần, làm sao có thể ngủ ngon?

Vốn là hôm nay muốn dùng trạng thái tốt nhất đi làm, nhưng bây giờ lại trở thành gấu mèo.

“Tối qua quá hưng phấn, không ngủ được sao?” Phương quản lý hỏi ngược lại.

“Hả? Hưng phấn?”

Phương quản lý đang nói cái gì vậy? Như thế nào mà một câu cô nghe cũng không hiểu?

“Nhìn mặt của cô là biết sáng nay cô chưa được báo buổi sáng rồi, đến đây xem thật kỹ một chút, Hôm nay nhân vật chính trong làng giải trí là cô đấy!” Phương quản lý vui mừng đem một xấp báo thật dày để lên trên bàn, trước sự kinh ngạc của cô.

‘Trang phục được nhiều người yêu thích nhất.’, ‘Bộ sưu tập thiên sứ.’, ‘Thiên tài thiết kế cùng bộ sưu tập thiên sứ.’.....

Mỗi bài báo đều là khen ngợi Hứa Mộ Nhan....

Cô thông qua sự cố gắng của mình, rốt cuộc cũng đã được mọi người hiểu, được mọi người theo dõi vì là người thiết kế xu hướng mới cho làng giải trí...

Con ngươi trong suốt của Hứa Mộ Nhan trong nháy mắt ngày càng mở lớn, càng ngày càng phát sáng.

Trời, không phải là cô đang nằm mơ đó chứ!

Mấy tháng trước cô còn là một nhà thiết kế vô danh, nhưng bây giờ lại là đối tượng được mọi người theo dõi.

Cô thành công, cô bắt đầu thành công bước đầu tiên trong giấc mơ của cô.

Cô cầm tờ báo mà đôi tay không ngừng được run rẩy, nước mắt trong suốt nhanh chóng rơi vào mặt báo, dần trở thành nhiều đóa hoa sơn chi thơm mát.

“Làm sao cô lại khóc?” Phương quản lý vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô.

“Quản lý, tôi cảm thấy thật vui mừng, rốt cuộc thì tôi cũng có thể gần giấc mơ của mình thêm một bước.”

“Chúc mừng cô, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là người mẫu xuất sắc, là chuyên gia thiết kế ưu tú.”

“Hiện tại vừa mới bắt đầu, đừng vui mừng quá sớm, có muốn đảm nhiệm chức vụ thiết kế của bộ sưu tập thiên sứ không?” Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói âm trầm, Hứa Mộ Nhan quay đầu lại, chống lại một khuôn mặt tiều tụy..

Ý của Bùi Lạp Minh là như thế nào?

“Cái gì?” Hứa Mộ Nhan khẽ nâng đầu lên, nhìn đôi mắt y như đầm sâu, lóe lên nghi ngờ.

“Có muốn đảm nhiệm hay không?”

Thấy cô không nói gì, Bùi Lạp Minh lại hỏi thêm lần nữa.

“Tôi... tôi có thể sao?”

Anh biết, một khi đã yêu cầu đến việc thiết kế thời trang, Hứa Mộ Nhan nhất định sẽ không có cách nào cự tuyệt, sau đó sâu trong mắt cô sẽ hiện lên một ánh sáng lung linh huyền ảo nhàn nhạt.

“Không cần tôi nhắc đến lần thứ ba chứ? Cô có đồng ý tiếp nhận yêu cầu trở thành nhà thiết kế cho bộ sưu tập thiên sứ này hay không?”

“Đúng vậy, không phải nằm mơ, cơ hội tốt như vậy, chưa từng có nhà thiết kế nào mới vào công ty mà đã có thể tiếp xúc với thiết kế quan trọng như vậy, Mộ Nhan, cô phải nắm lấy cơ hội tốt này ngay lập tức.”

‘Tôi...”

Hứa Mộ Nha rất muốn đồng ý, nhưng lại cảm giác ánh mắt hôm nay anh nhìn cô rất cổ quái, nhìn trung sự cổ quái này giống như thêm nhiều phần lạnh lùng, tóm lại nhất thời cô cũng không thể nói rõ được loại cảm giác đó.

“Đứng đó, Mộ Nhan cô nhất định phải cho chúng tôi một bất ngờ đó nha.”

“Cơ hội tốt như vậy, cô phải nắm thật chắc vào đó.”

“.....”

Nghe được những lời khích lệ của mọi người, trong tận đáy lòng của Hứa Mộ Nhan không nhịn được dâng lên một tầng cảm động.

Tất cả mọi người rất tin tưởng cô, nhưng thật sự là cô có thể làm được không?”

Mặc dù cô đối với mình có lòng tin, nhưng ngộ nhỡ xảy ra cái gì không may....

“Việc này cô không muốn cũng coi như xong, Hoàn Vũ cái gì cũng thiếu, chỉ duy nhất là không thiếu nhà thiết kế thời trang thôi.” Nói xong, Bùi Lạp Minh quay đầu như muốn rời đi.

Không được, cô không thể trơ mắt đứng nhìn để ước mơ của mình rời đi.

Cô vội vã hốt hoảng bắt lấy ống tay áo sơ mi của anh.

Xoẹt....!

Bởi vì dùng sức quá mạnh, tay áo sơ mi của anh bất giác bị cô kéo hỏng, “Không! Chờ một chút, tôi đồng ý tiếp nhận mọi kiểm tra để có thể thiết kế cho bộ sưu tập này.”

“Đây chính là thành ý của cô?” Nhìn ống tay áo bị Hứa Mộ Nhan kéo rách, lại nhìn nhân viên ở bốn phía đang nhìn đến, sắc mặt Bùi Lạp Minh vốn dĩ đã âm trầm giờ lại càng tối thêm.

Giờ phút này anh đã cố hết sức để nhẫn nhịn rồi, từ tối hôm qua khi anh biết Duẫn Kiệt không phải con trai của mình, anh cũng cảm giác thấy trong cơ thể có một vấn đề cứ quanh quẩn mãi, nhưng lại không có cách nào nói lên thành lời.

Sáng sớm khi tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là phải ký tên xuống thỏa thuận ly hôn, nhưng thời điểm khi nâng bút lên ký, nhất thời bút trên tay như nặng ngàn cân, như thế nào cũng không thể ký xuống.

Một phút kia, anh cảm thấy mình như điên rồi, bị lửa giận đốt đến điên rồi, sau đó anh vội vọt vào phòng tắm dội nước lạnh, tan rã – ý thức mơ hồ mới dần dần rõ ràng, anh biết là anh nên cùng cô có một kết thúc.

Vì vậy anh một lần nữa đi vào phòng làm việc, đúng lúc này An Thần lại gọi điện cho anh, nói với anh là anh ta nhìn ra được, Hứa Mộ Nhan thật ra vẫn thích anh, mặc dù lời nói này không biết là thật hay giả, nhưng tâm của anh đã không bị tổn thương nhiều như vài phút trước rồi.

Mà nơi để ký tên trên thỏa thuận ly hôn, anh vẫn chưa hạ được quyết tâm để ký tên mình xuống.

Không từ bỏ được sao?

Anh không biết, anh chỉ biết một phút kia tim của anh lại một mực nói cho anh biết, không được ký, không được ký....

Còn đang trong mê man thì dì Dung đã đưa đến một tờ báo buổi sáng, toàn bộ trang đầu của tờ báo đều ca ngợi cùng thưởng thức tài năng hiếm có của Hứa Mộ Nhan.

Nháy mắt kia, anh biết trước mắt không thể cùng cô đối chất về chuyện con cái, mà là phải để cho cô tiếp tục an tâm thay công ty kiếm tiền....

Về phần chuyện của Duẫn Kiệt, anh tạm thời không có ý định suy nghĩ đến...

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Hứa Mộ Nhan vội vàng khom lưng nói xin lỗi, đồng thời cũng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh...

Tại sao lại như vậy chứ, cô.... nhìn cô vô dụng như vậy hơi sức nhất định sẽ yếu nhưng tay áo của anh làm sao mà lại rách?

Nhất định là cái áo sơ mi này của anh quá cũ rồi, hoặc là anh mua phải đồ dởm rồi....

“Thật xin lỗi, hữu dụng không?” Lời nói của anh chữ chữ đều là băng, giống như lời nói chứa đầy hàm ý, không khỏi làm cho cô run lên.

Hôm nay anh làm sao thế?

“Vậy... vậy anh cởi ra, tôi sẽ may lại như cũ cho anh.”

“Không cần, cô đi làm việc của mình đi!”

“Cám ơn!”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô dần dần nở rộ một nụ cười, trong nháy mắt kia, sự thoải mái này giống như đem sự không vui trong đáy lòng của anh giảm đi một chút.

Bùi Lạp Minh, hình như là mày điên rồi!

Anh tự thì thào nói thầm, rồi sau đó xoay người rời đi.

Thời điểm anh bước ra khỏi cửa công ty Hoàn Vũ, Hoắc Noãn gọi điện cho anh, hẹn anh đến một nhà hàng ăn cơm, sau đó sẽ bàn bạc chuyện kết hôn của hai người.

Thiết kế này khi được mặc trên từng người phụ nữ, cũng sẽ khiến họ trở thành thiên sứ đẹp nhất.

Cần phải thiết kế ra bộ trang phục mang cảm giác thiên sứ, cô nên làm như thế nào?

Bùi Lạp Minh yêu cầu cô thiết kế trang phục mùa đông phải phù hợp với ý niệm của bộ sư tập thiên sứ này, nếu như là mùa đông thì không thể sử dụng vải mỏng được rồi.

Nếu như không có sự phiêu dật của nụ cười, thì đồng nghĩa với việc thiên sứ mất đi đôi cánh, vậy còn có thể gọi đây là thiên sứ có cánh sao?

Mặc dù là cô chỉ tranh thủ đến tham gia cơ hội kiểm tra của bộ sưu tập thiên sứ này thôi, nhưng cũng từ cái ngày bắt đầu đấy, ý tưởng thiết kế tràn ngập trong từng tế bào đột nhiên biến mất rồi, tay cầm bút của cô run lên, suy nghĩ nát óc cũng không biết nên vẽ cái gì?

Nghĩ vỡ đầu ra nhưng lại không thể bắt kịp một linh cảm nào, gần như mọi thứ đang ép cô đến điên khùng rồi.

“Cẩn thận!” Lúc này một âm thanh như gió xuân đồng thòi vang lên, một đôi tay có lực ôm chặt hai vai của cô.

Xoạt!

Cũng liền tại lúc này, một chiếc xe lao nhanh lướt qua, thân xe chỉ còn cách người cô mười phân.

“Anh... làm ao anh lại biết em ở chỗ này?” Hứa Mộ Nhan trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn người đang ôm chặt lấy hai vai của cô.

(hết chương)