Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 118




“Không hay rồi, bác sĩ bệnh nhân chảy máu.......”

“Nhanh đi lấy máu dự trữ.......”

“Không gọi được cho kho máu, không biết có còn nhóm máu này không......”

Thẩm Nghịch đứng một bên, ánh mắt lóe sáng, giọng nói kiên quyết: “Lấy máu của tôi, tôi với cô ấy có cùng nhóm máu.”

Bác sĩ sửng sốt, do dự nói: “Nhưng cơ thể anh.......”

“Nói nhảm.” Thẩm Nghịch cắt lời bác sĩ, trực tiếp vén tay ái lên để y tá lấy máu.

Bác sĩ nhìn ỳ tá, mặc dù làm vậy không đúng trình tự nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn, nên không suy nghĩ nhiều.

Thẩm Nghịch ngồi trên ghế, nắm chặt tay Loan Đậu Đậu. Bác sĩ chích thuốc mê cho cô,, cô vừa hôn mê liền tiến hành mổ.......

Thông qua ánh sáng anh ta nhìn thấy màu máu đỏ tươi, dùng sức nắm chặt tay cô, bàn tay còn lại vuốt ve khuôn mặt cô, nhíu mày, thì thầm: “Đậu Đậu, đừng sợ, mọi người đều ở bên cạnh cô. Hắn sẽ rất nhanh quay về, nhất định phải kiên cường dũng cảm một chút.”

“Ra rồi, đứa bé ra rồi.......” Y tá nhận đứa bé còn dính đầy máu từ bác sĩ, vì sinh thiếu tháng nên hoi nhỏ, khuôn mặt nhăn nheo, sắc mặt tím bầm, đôi môi mím chặt, không có âm thanh gì.

“Bác sĩ, đứa bé không khóc?”

“Đánh vào mông nó......”

Đánh nhiều lần cũng không cóp hản ứng, mọi người căng thẳng, thật vất vả mới cứu sống được đứa bé, vừa đưa ra liền......Bác sĩ vẫn đang khâu vết thương cho Loan Đậu Đậu, không có thời gian ngẩng đầu, mồ hôi chảy dầm đìa, ướt đẫm quần áo........

Thẩm Nghịch còn chưa kết thúc rút máu, có chút mơ hồ nhưng đầu óc còn tỉnh “Đưa đứa bé cho tôi!”

“Nhưng.......”

“Đưa cho anh ta!” Bác sĩ cắt ngang lời y tá, tình huống bây giờ còn có gì là không thể?

Thẩm Nghịch để y tá đặt lên đầu gối anh ta, một tay cẩn thận ôm đứa bé, không để ý máu của đứa bé dính đầy người. Bàn tay nắm tay Loan Đậu Đậu buông lỏng chậm rãi đưa qua, để tay Đậu Đậu rơi trên ngực đứa bé, nhẹ nhàng vỗ một cái.......

“Oa.......” một tiếng, đứa trẻ khóc thét lên, khiến mọi người trong phòng bớt căng thẳng.......

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, đứa bé khóc là tốt rồi, khóc là tốt rồi.......

“Mau lau đứa bé sạch sẽ, cho vào ấp dưỡng khí.”

Y tá nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Nghịch, lo lắng: “Anh bị rút 400CC máu, không thể rút nữa.”

Thẩm Nghịch cầm tay Loan Đậu Đậu, một tay nắm ghế lắc đầu: “Không sao, tiếp tục.......Cô ấy cần bao nhiêu thì rút bấy nhiêu.......”

Giờ phút này bác sĩ không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ta thở dài, mặc dù người đàn ông này không nhìn thấy gì nhưng khí thế ngang ngạnh, quyết đoán, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, làm việc có thủ đoạn thật khiến người ta bội phục.

“Yên tâm, tôi sẽ không để người mẹ xảy ra chuyện gì.” Bác sĩ thì thầm, sắc mặt chắc chắn tự tin giống như nói cho anh ta nghe cũng là nói với chính bản thân mình.

Thẩm Nghịch bị rút 600CC máu giúp Loan Đậu Đậu vượt qua cơn nguy hiểm, chỉ là nguyên khí tổn thương nặng nề, phải cần một thời gian dài mới có thể hồi phục. Hơn nữa đứa bé cùng người mẹ không có chuyện gì đã rất may mắn rồi. Thẩm Nghịch hài lòng với kết quả đó.

Ít nhất đứa bé không sao, anh ta cũng không phụ sự nhờ vả của Loan Đậu Đậu.

Sau khi Thẩm Nghịch bị rút 600CC máu, cơ thể lảo đảo, không đi bộ được, y tá chậm rãi đỡ anh ta ra khỏi phòng cấp cứu. Kỳ Dạ mòn mỏi chờ đợi ở bên ngoài, khi thấy người anh ta đầy nái còn có vết thương trên cổ thì hốc mắt đỏ, vội vàng đi lên ôm lấy anh ta, giọng nói nghẹn ngào: “Anh làm sao vậy? Đừng dọa em.......”

“Anh không sao.” Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, bàn tay dịu dàng xoa tóc cậu, không đợi cậu mở miệng nói: “Đậu Đậu cùng đứa bé không có việc gì, đừng tự trách mình.”

Hốc mắt Kỳ Dạ đỏ lên, gật đầu, khắc chế không để bản thân khóc, ôm anh ta nói: “Em đỡ anh đi nghỉ ngơi.”

Thẩm Nghịch gật đầu.

Loan Đậu Đậu được đưa vào phòng VIP, vẫn chưa tỉnh lại. Thẩm Nghịch bởi vì rút quá nhiều náu nên cơ thể còn yếu, bác sĩ ép buộc anh ta phải ở lại truyền nước biển. Bởi vì những biểu hiện trong phòng cấp cứu nên bác sĩ xắp xếp cho anh ta ở chung phòng với Loan Đậu Đậu.

Kỳ Dạ cùng Thạch Lãng không có ý kiến, dù sao chăm sóc một người cũng là chăm sóc, giờ chăm sóc hai người cũng vậy thôi.

Thạch Lãng đi nhìn đứa bé, bởi vì chưa đủ tháng cho nên còn phải ở trong lống ấp. Đôi mắt nhỏ, lỗ mũi nhỏ, cái miệng nho nhỏ, cơ thể nhỏ, còn có tay chân nhỏ, da nhiều nếp nhăn, làm cho Thạch Lãng cảm động.

Thiếu chút nữa, hắn ta không thể nhìn thấy đứa bé đáng yêu như vậy.

“Kỳ Dạ, cậu xem đứa bé thật đáng yêu!” Thạch Lãng đưa tay vuốt kình thủy tinh trong suốt, nhìn đứa bé đầy kích động hưng phấn.

Kỳ Dạ nhìn chằm chằm đứa bé thật lâu, giọng nói nghẹn ngào: “Dĩ nhiên! Bánh bao đậu sinh ra bánh bao đậu phải đáng yêu chứ.”

Thạch Lãng: “.......” Cậu nhóc này ở chung với Loan Đậu Đậu một thời gian, đầu cũng toàn đậu phụ rồi sao?

Hai người đàn ông không để ý ánh mắt của người qua đường, tranh chấp đứa bé giống ai.

Thạch Lãng: “Bảo bối có lỗ mũi giống tôi!”

Kỳ Dạ: “Mắt của bảo bối giống tôi.”

Thạch Lãng: “Bảo bối có đôi môi hấp dẫn giống tôi!”

Kỳ Dạ: “Bảo bối có cậu nhỏ giống tôi!”

Thạch Lãng nhìn từ eo đứa bé xuống, giữa hai chân đứa bé: “Thì ra là nhỏ như vậy, khó trách lúc mới bắt đầu Thẩm Nghịch không nhớ cậu.”

Kỳ Dạ: “Dáng dấp bảo bối giống tôi!”

Thạch Lãng: “Bảo bối có đôi chân giống tôi!”

Kỳ Dạ: “Toàn thân bảo bối cả lỗ đít cũng giống tôi!”

Thạch Lãng:.......