Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 117




“Mau ký tên, bác sĩ đang chờ!” Y tá thúc giục.

Trán Thạch Lãng đầy mồ hôi, nếu như Đậu Đậu biết nhất định sẽ hận hắn ta. Nhưng hắn ta không còn cách nào. Đối với việc chọn giữa đứa bé và Đậu Đậu, cho dù là hắn ta, Kỳ Dạ hay Thạch Thương Ly.......

Sự lựa chọn của ban người vĩnh viễn chỉ có một.......Loan Đậu Đậu!

Thạch Lãng ký tên vào giấy cam kết.........Cuối cùng viết tên hắn ta lên!

Y tá cầm giấy cam kết vội vã đi vào.......

Thạch Lãng chán chường, dựa người vào tường, ánh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu.

Đậu xanh nhỏ, em hận anh cũng được.......Chỉ cần em còn sống.

Kỳ Dạ cắn môi, điện thoại trong túi kêu liên tục, không chịu tắt. Cậu móc ra xem là số ở nước ngoài, lập tức quát to: “Thạch Thương Ly chết tiệt nếu trước mười hai giờ anh không về thì anh không phải anh trai tôi nữa!”

Đầu dây bên kia sắc mặt Thạch Thương Ly căng thẳng, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đậu Đậu đâu? Sao gọi về nhà không có ai nghe máy? Cô ấy ở đâu?”

“Bây giờ cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ nói cả đứa bé cùng người mẹ đều khó giữ! Tôi không cần biết anh bay về hay bơi về, nếu không về vĩnh viễn đừng mong được gặp cô ấy.”

Tút tút.......

Điện thoại bên kia đã tắt máy......

Kỳ Dạ nghiêng đầu nhìn phòng cấp cứu, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Đậu Đậu, cô đừng có chuyện gì. Chỉ cần cô không sao, về sau cô muốn bắt nạt tôi thế nào cũng được. Tôi sẽ không cãi lại cô.”

Loan Đậu Đậu nằm trên bàn mổ, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, mệt mỏi, ánh mắt nhìn thấy Thẩm Nghịch thì có chút tinh thần. Giơ cánh tay lên, muốn nắm tay anh ta lại với không tới.......

Thẩm Nghịch giống như có linh cảm, khi cánh tay cô sắp rơi xuống nhanh chóng nắm được tay cô, bàn tay lạnh lẽo, không có chút hơi ấm. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể hình dung bây giờ cô nhếch nhác như thế nào.

“Đậu Đậu, tôi ở đây.”

Loan Đậu Đậu cắn môi, giọng khàn khàn tội nghiệp: “Thẩm Nghịch, tôi muốn bảo bối!”

Thẩm Nghịch nắm chặt tay cô, nhíu mày, nhìn quanh phòng phẫu thuật, trong không khí tràn đây máu tanh.

Mặc dù chưa nói với cô, đôi mắt long lanh kia như đã biết. Cô biết bây giờ cả cô và bảo bối đều rất nguy hiểm, trừ Thẩm Nghịch không ai có thể giúp cô.

Thẩm Nghịch không biết nên vui hay đau lòng vị sự thông minh của cô.......

Bàn tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Chỉ một câu nói của cô, anh ta không khuyên gì mà đồng ý.

“Bác sĩ, xin hãy cứu cô ấy cùng đứa bé......”

“Chuyện này căn bản không.......”

Hai chữ “Có thể” còn chưa nói, Thẩm Nghịch chợt với tay cầm dao phẩu thuật lên, kề sát vào cô mình, giọng nói lạnh lẽo: “Cứu cô ấy cùng đứa bé, nếu không ở đây sẽ có ba người chết. Bệnh viên coi như xong đời.......”

Mọi người kinh ngạc nhìn Thẩm Nghịch, giống như đang nhìn một người điên. Làm gì có người nào lấy mạng mình uy hiếp bác sĩ? Bác sĩ khóc không ra nước mắt, đây không phải là không có lựa chọn nào sao? Nếu như có thể sao ông lại không cứu cả hai được chứ?

“Này anh, hãy bình tĩnh một chút. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức......Anh bỏ dao xuống đi.”

Sắc mặt Thẩm Nghịch không thay đổi, không cử động: “Tôi muốn xác định lời nói của bác sĩ, nói cho tôi biết có thể giữ cả người mẹ và đứa bé hay không!”

Giờ phút này bác sĩ hết sức ão não, về sau không muốn vào phòng phẫu thuật, mẹ kiếp gặp người điên còn sợ hơn người chết! Có người uy hiếp bác sĩ như vậy sao? Như vậy cũng không đảm bảo có thể cứu người!

Thẩm Nghịch không nghe thấy câu trả lời, ấn mạnh dao cứa vào da thịt, máu đỏ tươi chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi, khiến cho phòng phẫu thuật càng thêm căng thẳng.

“Ngừng.......Tôi cứu! Tôi nhất định cứu cả mẹ lẫn con được rồi chứ? Anh đừng kích động, để dao xuống đi!” Bác sĩ kinh hoảng!

“Tốt nhất là anh nói được làm được nếu không tôi sẽ cho anh chết rất khó coi!” Thẩm Nghịch bỏ dao xuống, nếu như ấn sâu thêm chút nữa là cắt đứt động mạch rồi, không cho y tá băng bó, giọng nói lạnh lẽo: “Còn không mau cứu người.”

Bây giờ bác sĩ không cần chết cũng đã rất khó coi, cắn răng nghiến lợi! Chết tiệt, hứa với anh vẫn chưa được sao?

Thẩm Nghịch đứng ở đầu giường, bàn tay nắm chặt tay Đậu Đậu. Giống như đang nói với cô nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ ổn.

Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười, không còn sợ hãi nữa. Không có Thạch Thương Ly ở bên cạnh cô nhưng có Thẩm Nghịch cô sẽ không sợ nữa!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở bên ngoài cũng lo lắng, Hải Quy gọi cho Đồng Thoại ba mươi cuộc cô đều không nghe trực tiếp tắt máy. Kỳ Dạ đứng ngoài phòng cấp cứu, tay áp sát cửa kính, nhìn không chớp mắt, rõ ràng không thấy gì nhưng có thể tưởng tượng được Đậu Đậu ở bên trong khổ sở như thế nào.

Thạch Lãng hít sâu, giọng nói thì thào: “tôi đi vệ sinh.”

Xoay người đi về phía cuối hành làng, hắn ta không đi vệ sinh mà tới chỗ hẻo lánh không có người nhìn xung quang không có ai. Lúc này mới lấy điện thoại bấm một dãy số, vừa mới có người bắt máy liền nhịn không được nói: “Anh ta đã về, đứa bé không có cơ hội sống.......Ông không cần phải làm nhiều chuyện như vậy có được không?”

“Cái gì? Không thể để cho đứa bé nhà họ Thạch lưu lạc ở bên ngoài? Ông biết trong bụng cô ấy là chắt của mình còn đối xử với cô ấy như vậy sao? Ông điên rồi! Tôi cho ông biết không được phép động vào cô ấy nữa!”

Thạch Lãng cắn răng nghiến lợi, nghe thấy giọng nói bên kia mặt tái xanh. Trầm mặc một lúc, giọng nói trầm thấp: “Được, tôi đồng ý với ông. Đứa bé sống hay chết về sau không có quan hệ gì với ông, ông dám động vào cô ấy nữa ngay cả ông là ông nội tôi, tôi cũng sẽ giết chết ông!”

Tức giận ném điện thoại trên mặt đất......