Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 809




Anh cho rằng, đây là một chuyện cuối cùng anh có thể làm cho cô, một chuyện cuối cùng có thể bù lại lỗi lầm của anh.

Nhưng đêm nay hiệu trưởng già nhắc tới chuyện này, anh mới biết được Cảnh Hảo Hảo từng vì mình, chịu đựng không chỉ là khổ, còn suýt nữa đã đánh mất tánh mạng.

Bọn họ nói đúng, Cảnh Hảo Hảo thật sự từng đợi anh, thành tâm thành ý đối tốt, móc tim móc phổi đối tốt.

Nhưng cuối cùng, là anh tự tay cô phụ loại tốt đẹp này.

Thẩm Lương Niên cảm thấy mình giống như nuốt chì, trong lòng nặng trịch, anh lấy di động ra, nhìn ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần bên trong, hốc mắt hơi nổi lên một tầng chua xót.

Rõ ràng vào lúc anh còn trẻ, cô từng nói cô sẽ đợi và yêu anh cả đời, hiện tại, sao cô lại muốn gả cho người khác? Sao lại gả cho người khác?

Bạn nhìn cô trong ảnh một chút đi, cười rất xinh đẹp, rất thỏa mãn.

Cô hạnh phúc đi.

Cô thực hạnh phúc.

Nhưng, anh thì sao?

Hóa ra câu nói kia nói đúng, người từng hỏi lòng yêu bạn không hối hận, cuối cùng lại có thể xoay người dứt khoát nhất.

Mà anh - người cô phụ tình yêu này, lại vẫn không ngừng ở nơi này đắm chìm trong bi thống, nhớ nhung




Thẩm Lương Niên không có Cảnh Hảo Hảo, sẽ không còn là Thẩm Lương Niên.

Vinh hoa phú quý của anh, là vì cô đi phấn đấu.

Thẩm Lương Niên không có Cảnh Hảo Hảo, sẽ không phải là Thẩm Lương Niên.

Ngay cả trái tim nhảy lên, cũng là chết lặng.

Cô gái mà anh vẫn thật tâm, thật lòng, thật dạ muốn bảo vệ ở trong lòng bàn tay, sao anh lại nhất thời hồ đồ, đi ham những thanh sắc rượu thịt kia?

Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, khóe mắt liền có nước mắt chảy ra, anh nâng tay lên, để di động ở trán của mình, vừa kéo vừa khóc.

Anh yêu Cảnh Hảo Hảo, anh thật sự yêu Cảnh Hảo Hảo...... Anh yêu như vậy, nhưng lại đánh mất người yêu của mình.

Bờ sông yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió, còn có tiếng nước, thì chỉ còn tiếng khóc của anh.

Thẩm Lương Niên không biết chính mình khóc rốt cuộc bao lâu, anh mới ngừng lại được.

Anh ngồi ở tại chỗ cứng ngắc hồi lâu, sau đó chậm rãi đứng lên.

Không biết có phải bởi vì ngồi quá lâu hay không, chân của anh có chút tê dại, lúc đứng lên, chuột rút một cái, cả người ở bên bờ nghiêng qua, không có đứng vững, cả người không cẩn thận, liền chìm vào trong sông.

Nước lạnh như băng, theo lỗ tai, miệng, mũi của anh, chui thẳng vào trong người của anh.

Tuy rằng anh bệnh rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn có thể sống thêm một đoạn thời gian rất dài.

Anh rõ ràng là biết bơi lội, nhưng anh lại cảm thấy tay chân của mình không dùng được chút khí lực.

Anh nghĩ, lúc ấy khi Cảnh Hảo Hảo rơi ở trong sông này, có phải cảm thụ là thống khổ giống như anh hiện tại không?

Thẩm Lương Niên cảm thấy khí lực dần dần biến mất không thấy từ trong thân thể của mình, cả người anh càng chìm càng sâu, cuối cùng, liền thật sự mất đi tất cả tri giác.

......

Thẩm Lương Niên chết.

Anh từng hứa với Cảnh Hảo Hảo: Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh ra thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.

Sau đó, anh cô phụ Cảnh Hảo Hảo, liền thật sự gặp trời phạt.

Thẩm Lương Niên là vào ngày thứ tư sau khi rơi xuống nước bỏ mình, cũng chính là trước ngày kết hôn của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, được người đánh cá vớt ra từ trong sông khi đang mò cá.

Bởi vì thời gian ngâm ở trong nước có chút lâu, da anh phình to tái nhợt, mặt mày cánh môi đều rút chặt.

Người đánh cá lập tức báo cảnh sát, cảnh sát khẩn cấp chạy tới, thẩm tra thông tin người chết, liền đưa Thẩm Lương Niên về trong trấn nhỏ anh sinh ra.