Thẩm Lương Niên cúi đầu, không có hé răng.
“Lúc trước ta nghe nói, nhà cũ kia của em, được người mua trở về, là em mua?”
“Dạ.”
“Không phải em ở thành phố Giang Sơn à? Sao bây giờ lại trở về?”
Thẩm Lương Niên nở nụ cười, không nói gì.
“Hiện tại đã kết hôn với con bé Cảnh Hảo Hảo kia chưa? Lúc cha em còn sống, từng nhắc qua với ta, nói muốn em tương lai cưới con bé Cảnh Hảo Hảo kia.”
Cảnh Hảo Hảo là muốn kết hôn, nhưng chú rể không phải anh.
Hốc mắt Thẩm Lương Niên hơi có chút phiếm đau, yết hầu như là nghẹn lại, phát ra một tiếng "dạ" mơ hồ không rõ.
Hiệu trưởng chỉ cho rằng anh đây là ý tứ kết hôn với Cảnh Hảo Hảo, liền lải nhải nói: “Em cũng đừng trách ta nói nhiều, lúc trước khi cha em còn sống, quan hệ với ta rất tốt, ôngâấy vẫn nhắc với ta Hảo Hảo là cô bé tốt, năm đó cha em bệnh nặng, em ở trung học trên thị trấn, đều là Cảnh Hảo Hảo - con bé đó hầu hạ, có một lần đầu mùa xuân, lúc ấy toàn bộ đất đai băng tuyết hòa tan, Cảnh Hảo Hảo - con bé kia ở bờ sông giặt quần áo, bị trượt, khiến nó ngã vào trong nước...... Nếu không phải ta và con ta đúng lúc đi ngang qua, cứu nó lên, nó đã mất mạng. Nó tỉnh lại, nhìn thấy ta và con ta, mở miệng chính là đừng nói cho bác Thẩm và anh Lương Niên...... Nó lúc trước chính là vì nhà họ Thẩm các người, suýt nữa mạng cũng mất, em nên đối với nó thật tốt, bằng không cha em biết được, cũng không thể sống yên ổn dưới cửu tuyền.”
Thẩm Lương Niên cảm giác được dạ dày của mình lại bắt đầu đau đến dời sông lấp biển.
Anh cố gắng cong khóe môi, tạm biệt lão hiệu trưởng, một mình đi trở về dọc theo con đường, anh không có về trấn nhỏ, ngược lại đi tới bờ sông.
Năm đó trấn nhỏ không có giếng nước, ăn đều là nước sông.
Lúc mùa hè nóng bức, đàn ông trong trấn nhỏ, đại đa số đều sẽ nhảy vào tắm rửa, mà các phụ nữ, ngồi ở trên tảng đá một bên, giặt quần áo.
Mấy năm nay, trấn nhỏ phát triển đi lên, từng nhà có nước tự nhiên, bởi vì ô nhiễm, nước sông cũng không trong suốt như trước nữa.
Thẩm Lương Niên dọc theo ven sông, chậm rãi đi xuống, ngồi ở bờ sông, vươn tay, múc nước sông, đây chính là mùa thu, cũng đã lạnh đến thấu xương.
Năm đó mùa xuân tuyết vừa mới hòa tan, Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm ở nơi này, là dùng nước rét lạnh thấu xương như vậy để giặt quần áo ư?
Khó trách, năm cha bệnh nặng kia, lúc anh trở về, nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé của Cảnh Hảo Hảo, phủ kín vết nứt da.
Lúc ấy cha cũng nói, bảo anh tương lai đối đãi cô thật tốt.
Lúc đó, anh cũng nghĩ, tương lai mình nhất định phải để cho cô trôi qua ngày tốt nhất.
Ngày tốt là cái gì?
Như thế nào thì được tính là ngày tốt?
Lúc đó, anh chỉ nghĩ đến, có tiền liền có ngày tốt, vì thế anh liều mạng kiếm tiền, liều mạng phấn đấu.
Cuối cùng, anh rốt cục có thể cho cô trôi qua ngày rất tốt, nhưng từ khi đó anh và cô, mỗi người lại đi một ngả.
Đều nói, đứa nhỏ nghèo khó, sớm lo liệu việc nhà, trải qua thế thái nhân tình, chịu đựng tàn khốc dày vò, cho nên có bền bỉ, cũng rất tàn nhẫn hơn người thường.
Thật ra đúng là như vậy, anh thật sự rất tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với Kiều Ôn Noãn, cũng tàn nhẫn với chính mình, chỉ duy với Cảnh Hảo Hảo, thật ra anh vẫn đều duy trì đối đãi thực ôn nhu.
Nếu không, anh sẽ không vào lúc cô vội chạy đến bệnh viện thăm anh, giả bộ ra bộ dáng thử cô, để cho một tia tình cảm còn sót lại duy nhất nơi đáy lòng cô đều tiêu tán không còn một mảnh.