Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 493: Hươu và hổ




Sáng sớm sắc trời u ám không chút nắng, ánh sáng chệnh chọang khiến cho tinh thần con người mệt mỏi, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan sau một đêm dài.

Đêm qua vợ chồng Tư Vũ ngủ lại biệt thự Bùi gia, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hai thân thể quá mệt mỏi sau một thời gian dài bận rộn nên vẫn chưa tỉnh hẳn. Gần đây vợ chồng họ cực kỳ bận rộn, không chỉ giải quyết công việc mà còn phải lên kế họach cho hôn lễ sắp tới.

Do đó từng tế bào trong cơ thể hai người thật sự “quá tải” cho nên họ muốn ngủ nhiều một chút, nhưng dù sao cũng ở biệt thự của cha mẹ chồng, trong lòng Tư Vũ cực kỳ khó chịu, giấc ngủ không được ngon giấc, điều này thật sự rất thống khổ dày vò.

”Ông xã, chúng ta nên thức dậy thôi!” Tư Vũ nâng cánh tay trắng như tuyết chạm vào khuôn ngực của Bùi Tạp Tư. Nhẹ nhàng di chuyển trên khuôn ngực ấy lần mò vào đám lông ngực kéo kéo nhẹ nhàng như muốn chọc phá chồng mình.

Đôi mắt to tròn híp lại đồng thời khóe miệng cô đã rộng tới mang tai, hơi thở khô khốc xen giữa hai cánh m ôi theo nụ cười thóat ra ngòai, trong tiếng cười có thể nghe ra hiện giờ cô rất hạnh phúc.

Hiện giờ bọn họ thật sự rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc “lan tỏa” từng ly từng tý trong cuộc sống bình thường của họ. Có thể ngủ chung với người mình yêu, cùng nhau đắp chung một tấm chăn, ngẫu nhiên gãi gãi cho đối phương, nghe được tiếng cười trong hơi thở hỗn hển của đối phương, hoặc là có chút “bão” trong tiếng rống giận của đối phương.

Bùi Tạp Tư đang ngủ say, cảm giác như bị ai đó đang “phá” trên ngực mình khiến cho anh rất bực mình, đồng thời óan giận, bỗng nhiên giơ tay đẩy đẩy hành động quấy phá trên ngực mình ra. Xoay người đưa lưng về phía người đang quấy rối mình.

Tư Vũ ngủ không được thỏai mái do đó hai mắt rất khó chịu, muốn chọc phá anh một phen liền bổ nhào lên lưng Bùi Tạp Tư, tựa cằm vào cánh tay của mình đồng thời cánh tay còn lại men theo khuôn ngực anh bắt đầu kéo kéo từng cọng lông ngực của Bùi Tạp Tư.

Lần này là trả thù cho việc ban nãy bị đẩy ra cho nên Tư Vũ hơi kéo mạnh tay một tý.

“Hừ, trước đây tòan là bị anh đùa giỡn nên không trả thù anh thì thật là không cam lòng mà. Cho anh biết em không dễ bị bắt nạt vậy đâu.”

Bùi Tạp Tư hít một hơi, đôi mày kiếm nhăn lại chứng tỏ anh cực kỳ phiền chán và nổi giận.

“Ha ha….” Tư Vũ khóai trá cười to, đôi tay càng kéo mạnh hơn nữa, trong lòng bỗng nhớ lại “Anh giám đùa giỡn em nè, bỡn cợt em nè, không phải anh rất kiêu ngạo sao? Hừ, nếu anh còn dám “mặt nặng mày nhẹ” với em, em nhất định nhổ sạch lông ngực của anh cho coi.”

Giấc ngủ của Bùi Tạp Tư bị quấy phá nghiêm trọng, không thể không há hốc miệng xin lỗi. “Vợ à, ngoan nào, để cho chồng ngủ thêm một chút nữa đi, gần đây anh thật sự rất mệt, thật sự mệt….”

Nhìn bộ dạng anh mệt mỏi, Tư Vũ cau mày, thè lưỡi. “Lừa em à, anh còn mệt sao? Nếu anh mệt thì sao đêm qua lại giày vò người ta chứ?” Đêm qua tại biệt thự của Bùi gia, cô thật sự rất khẩn trương và nóng giận, nhớ lại trong nhà còn có người lớn, vậy mà cô lại bị anh muốn “lăn qua lăn lại”….

Thực ra anh cũng đã mãnh liệt quấn quít với cô đôi ba lần, chỉ có lần này mới ngoan ngoãn đội mũ cho quả dưa của mình.

“Chỉ vì muốn” hành hạ” em cho nên hiện giờ anh vẫn cảm thấy mệt cả người đây này….” Anh vẫn mơ hồ trả lời. “Ngoan nào, để cho anh ngủ thêm chút nữa đi mà.” Đồng thời anh giơ tay kéo cao tấm chăn che đi cơ thể của mình.

“Ha ha….” Cả cơ thể của Tư Vũ đang nằm trên thân anh, đôi chân của cô cọ nhè nhẹ vào vào chân anh, cọ lên cọ xuống, nhẹ nhàng….nhẹ nhàng tựa như lông vũ……

Chỉ muốn được yên ổn ngủ say một giấc. Không ngờ bị vợ mình quyến rũ làm cho “dục vọng” bỗng nhiên kéo đến, dựa vào “tốc độ quyến rũ” của Tư Vũ mà bụng dưới đã muốn phình lên…..

Mà người đang “không sợ chết” kia vẫn còn chưa ý thức được sự nguy hiểm đang từng bước đến gần, vẫn ngây thơ ra sức vuốt râu hùm.

“Con hổ đói” đang ngủ say chợt giương khóe miệng, sau đó ngáp một hơi dài, từ trong miệng thóat ra tiếng cười, xoay người một cái lập tức đem “Mai Hoa Lộc” áp dưới thân thể mình.

“A….” nhất thời vang lên tiếng kêu hỏang hốt, tiếp theo là tiếng cười xen lẫn tiếng thở gấp. “Hô….hô….”

“Cô bé nghịch ngợm này, em muốn phá anh hả? Em không muốn cho anh nghỉ ngơi sao? Được rồi, vậy thì chúng ta cũng nên vận động buổi sáng cho khỏe người nhỉ?” bàn tay ấm áp của anh không yên phận mò mẫm trên cơ thể Tư Vũ, theo một đường từ ngực đi xuống phía dưới bụng, tiếp tục dời xuống đến cửa nơi tư mật của cô.

“Uhm….” Tiếng cười thỏai mái khi nãy từ từ hóa thành âm thanh rên rỉ mềm nhũng của Tư Vũ, hai chân vừa rồi đá lung tung cũng trở nên căng cứng. “Đáng ghét, anh đừng sờ lung tung, em cảm thấy không thỏai mái đó.” Cô ngăn bàn tay to của anh lại.

“Sao lại không thỏai mái? Bị anh làm như thế nhất định em sẽ cảm thấy rất thỏai mái nha, nếu không thì sao mới sáng sớm đã phá anh rồi?” Bùi Tạp Tư chớp chớp mắt lộ vẻ ngây thơ vô tội nhưng ngón tay lại linh họat náo lọan phía dưới của Tư Vũ.

“Không phải, em không phải có ý nghĩ đó….uhm…” cả khuôn mặt Tư Vũ bỗng nhiên ửng hồng, hai đầu gối và cơ thể không chịu nỗi kích thích liền ưỡn cong lên một chút. Đôi mắt mơ màng, xấu hổ nhìn Bùi Tạp Tư mà cầu xin. “Đừng mà….Đây là nhà của anh….”

“Là phòng của anh….”

“Đúng , là nhà của cha mẹ anh…..mà hiện giờ trời đã sáng rồi, người lớn đều đã sớm thức dậy hết rồi….”

Bùi Tạp Tư mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tư Vũ, ra sức nói. “Đây là tầng ba, cả tầng này đều là của chúng ta….”

“Ngừơi giúp việc sẽ tới đây dọn phòng đó…..” Tư Vũ vẫn ra sức kháng cự.

“Chúng ta chưa ra khỏi phòng thì bọn họ sẽ không dám xông vào đâu….” Anh kéo chiếc quần ngủ của Tư Vũ xuống, hoặc là không làm chứ đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đem đồng thời quần ngủ lẫn quần lót từ trên thân thể Tư Vũ ném ra ngòai.

Mặt Tư Vũ ngày càng đỏ hơn đồng thời càng thêm kinh hỏang, song anh đã thành công tách hai chân của cô để hai bên hông của mình. “Nhưng mà bọn họ sẽ đi dọn dẹp thư phòng sát vách nha, họ sẽ nghe thấy đó, anh không thấy thẹn hay sao?”

“Phòng ngủ của anh cách âm rất tốt, cứ tin tưởng ở anh, bọn họ nhất định sẽ không nghe được gì đâu.” Bùi Tạp Tư đã “chuẩn bị” tư thế sẵng sàng lâm trận, mục tiêu là hướng thẳng đích đến mà tiến.

Thân thể Tư Vũ uốn éo rất lợi hại, cứ ra sức phản kháng. “Đừng như vậy mà, ba mẹ nếu như không thấy chúng ta thì họ sẽ cảm thấy em rất lười biếng….”

“Không sao đâu…” thật ra mẹ của anh là một người phụ nữ rất hà khắc, cho dù bọn họ làm được chuyện gì tốt đẹp thì bà ta có thể moi ra được một đống tật xấu. Nếu đã như thế thì chi bằng để anh dây dưa vợ mình một hồi cho rồi, thật khó có được một ngày nghỉ mà.

“Đúng là….đúng là…” Tư Vũ thật sự rất băn khoăn.

“Em thật là dài dòng mà….Vợ à, em cứ nhắm mặt lại hưởng thụ cho tốt đi nào…” vừa dứt lời thì anh trực tiếp xông vào, ban đầu nhẹ nhàng ngọt ngào, lúc sau dục vọng dâng trào mãnh liệt chi phối lý trí con người khiến cho anh mạnh mẽ đọat lấy….

***********************************************

“Ông không được đi….hôm nay ông phải ở cùng tôi…..”

“Tránh ra….”

“Tôi không cho ông đi, Bùi Chấn Lương….ông còn lương tâm không?”

“Tôi chính là lòng dạ lang sói, tôi không phải người tốt….tránh ra….”

“Không, cho dù ông là lòng dạ lang sói thì tôi cũng sẽ không để ông đi….”

Trong sân phát ra âm thanh hỗn lọan, tiếng la mắng, tiếng gào thét truyền tới tận căn phòng ngủ trên lầu ba. Hai người trong phòng đang mệt mõi rả rời, tiếng thở gấp đan xen thì bỗng dưng giật mình hoảng sợ, hai người vội vàng lôi tấm chăn che đi thân thể chạy sát bên cạnh cửa sổ.

Tư Vũ và Bùi Tạp Tư trong tình huống quần áo không chỉnh tề nhìn ra bên ngòai cửa sổ

Chỉ thấy….

Bà Triệu Nguyệt Nga khóc lóc, gào thét đồng thời đôi tay bà đang bắt lấy Bùi Chấn Lương, kéo kéo y phục của Bùi lão làm lộ ra chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong. “Hiện giờ tôi không cho ông đi, tôi không cho….chiều mai nếu ông muốn đi đến chổ bà ta tôi cũng không quản ông nhưng hiện giờ tuyệt đối ông không được đi.”

Bùi Chấn Lương nhất định phải đi, nhưng Triệu Nguyệt Nga vẫn cố gắng ngăn cản khiến ông tức giận, dùng lực nắm lấy cổ tay bà sau đó đẩy mạnh bà xuống mặt đất.

Triệu Nguyệt Nga ngay lập tức ngã nhào trên mặt đất!

Bùi Chấn Lương tựa như mới vừa gỡ được một miếng keo dính, nhanh chóng vào trong xe và nghênh ngang chạy đi….

“Mẹ….” Bùi Tạp Tư kêu khẽ một tiếng, nhanh chóng mặc quần vào và chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tư Vũ cũng khẩn trương mặc quần áo vào, lấy một cọng thun cột vội mái tóc dài của mình và theo sát phía sau Bùi Tạp Tư.

Ngay khi cô ra tới sân trước thì Triệu Nguyệt Nga đã được Bùi Tạp Tư đỡ đứng dậy nhưng bà vẫn còn óan giận mà khóc lớn hơn. “Tạp Tư, con mau chóng dẫn mẹ đi đến nơi ở của ả kia….”

“Mẹ, mẹ bớt giận chút đi, mẹ đừng đi….” Bùi Tạp Tư nghĩ nghĩ, có lẽ cách tốt nhất là không nên đi đến đó mà làm lọan. Nhiều năm qua đi, chuyện cha mình có người phụ nữ khác ở bên ngòai sớm đã xảy ra, hiện giờ mà đi đến đó làm lọan cũng đã quá muộn màng rồi.

“Con có còn là con trai của mẹ hay không hả? Mẹ khổ cực nuôi con lớn như vậy thì tại sao con lại không chịu suy nghĩ cho mẹ hả? Vì sao con không chịu làm gì đó để mẹ xả giận chứ?” Triệu Nguyệt Nga dù đã gần 60 tuổi nhưng cả khuôn mặt bà tràn đầy nước mắt, tức giận hô to. “Nếu hôm nay con không đi theo giúp mẹ thì con không phải là con trai của mẹ nữa….”

Bùi Tạp Tư mặt co mày cáu nhìn về phía Tư Vũ, hiện giờ anh cũng không biết nên làm thế nào cho ổn thỏa. Nếu để mẹ mình đi đến đó nhất định sẽ xảy ra cãi vã, còn nếu như không đi thì sự tức giận của mẹ mình sẽ không thể nào nguôi được, bà cũng thật là khổ sở.

Tư Vũ cũng không biết nên làm thế nào cho đúng, nếu cô là bà đương nhiên cũng sẽ đi tìm người phụ nữ kia làm ầm ỹ một trận. Trước đây sở dĩ cô không đi tìm Diệp Chức Nhân làm ầm ỹ là bởi vì Bùi Tạp Tư đã làm tổn thương lòng của cô. Mẹ Hai cùng Diệp Chức Nhân hiện giờ không giống nhau. Mẹ Hai đã đi theo cha chồng đã nhiều năm rồi.

Gặp phải tình huống này thì người “vợ” nào cũng phải đi đến gặp “hồ ly” mà trút giận, phải tới chỗ đó mà chất vất người phụ nữ kia chứ.

Thật là…..

“Cút ngay….” Tâm trạng của Triệu Nguyệt Nga hiện giờ cực kỳ thất vọng về con trai mình, khuôn mặt ngập tràn căm phẫn nhìn chằm chằm vào anh. “Con và ông ta là một dạng, lương tâm để cho chó nó cắn mất rồi. Con nghĩ rằng con không dẫn mẹ đi thì mẹ không thể đi được sao? Mẹ tự đi lấy….”

Dứt lời, bà bước ra phía cửa lớn mà đi đến. “Mẹ, mẹ đợi con với, con đi cùng với mẹ….”

Bùi Tạp Tư cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, haizz, cái gì tới rồi sẽ tới, muốn trốn cũng không trốn được, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.

**********************************************************************

“Đi thôi, đi bệnh viện!” vừa bước vào cửa, Bùi Chấn Lương liền lôi kéo Hòang Mai Diễm ra ngòai.

Mặt dù sắc mặt của Hòang Mai Diễm tiều tụy trắng bệch nhưng vẫn cố sức thóat khỏi sự lôi kéo của Bùi Chấn Lương. “Em không đi, đi cũng chết mà không đi cũng chết, chi bằng em tình nguyện chờ đợi thời khắc ấy…..”