Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 492: Nuối tiếc quá khứ




“Huhu…Bùi Chấn Lương, tôi và ông ở cùng với nhau nhiều năm như vậy, chịu đựng ông ngần ấy thời gian, vậy tại sao bây giờ ông lại đối xử với tôi như thế, ông có còn là người hay không?” Bà Triệu Nguyệt Nga vừa cầm khăn tay lau nước mắt vừa lên án Bùi Chấn Lương.

Bùi Chấn Lương trầm ngâm đứng ở cửa sổ to sát đất, miệng nhả khỏi thuốc.

Bà khóc đau như xé gan xé ruột, nói đến nỗi miệng khô lưỡi hanh vậy mà vẫn không được ông đáp lại một lời, điều này làm cho bà ngày càng tức giận, chạy tới cửa sổ sát đất dùng lực mà nắm lấy quần áo của ông kéo. “Chẳng lẽ ông vẫn không nói với tôi lời nào hay sao?”

Triệu Nguyệt Nga lôi lôi kéo kéo ông khiến cho thân thể Bùi Chấn Lương khẽ lay động, bộ dạng như một con lật đật nhưng vẫn không hề lên tiếng đáp lại.

Triệu Nguyệt Nga càng khóc dữ dội hơn cũng khiến cho người khác cảm thấy thương tâm.

Lạc Tư Vũ cùng Bùi Tạp Tư vừa vào nhà là thấy ngay cảnh tượng như thế. Không khí tại phòng khách của biệt thự hiện giờ cực kỳ khẩn trương, cực kỳ áp lực.

Tư Vũ xấu hổ đứng lại, không biết nên nói gì cả.

Bùi Tạp Tư đi về phía mẹ mình, ôm bà vào lòng tựa như ôm tình nhân. “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại khóc thương tâm đến như thế? Ba lại khi dễ mẹ đúng không, nói cho con biết, con sẽ thay mẹ lấy lại công bằng nếu mẹ muốn.”

Triệu Nguyệt Nga ôm chặt con trai của mình, có con trai an ủi ngược lại bà khóc càng nhiều hơn. “Trong lòng ba của con không có người vợ là mẹ đây, thật sự không có một chút nào cả. Hiện giờ ông ấy thật sự muốn làm mẹ tức chết để có thể cùng người đàn bà kia danh chính ngôn thuận bên nhau.”

“Đủ rồi!” Bùi Chấn Lương nãy giờ một mực im lặng bỗng nhiên la lên. “Chuyện này đã được quyết định, bà muốn cũng được mà không thì cũng không sao!”

“Quyết định cái gì? Tôi không đồng ý…” Triệu Nguyệt Nga trở nên tức giận đến cả người phát run. “Ông vẫn còn nhớ ai là vợ ông không? Ai là mẹ của con trai ông? Ai là nữ chủ nhân của gia đình này?”

Bùi Tạp Tư kéo mẹ mình lại và cau mày hỏi. “Ba, mẹ, cuối cùng là có chuyện gì? Vì sao hai người lại ầm ỹ như thế?”

Tư Vũ quả thật muốn đi gõ cái đầu gỗ của chồng mình một cái thật mạnh, đương nhiên là vì “Mẹ Hai” mà cãi nhau rồi, mẫu thuẫn rõ ràng từ nơi đó mà ra.

“Ba của con nói muốn cho mẹ Hai của con tới tham gia hôn lễ của con cùng Tư Vũ, hai người bọn họ hiện giờ muốn lên mặt rồi. Mẹ nhẫn nại đến như thế mà bà ta vẫn cho là không đủ, vậy mà vẫn muốn nở mày nở mặt trong hôn lễ của con trai mẹ sao, bà ta đúng là quá đáng.” Triệu Nguyệt Nga tức giận hô to.

Nghe được chuyện này Bùi Tạp Tư cũng bị chấn động kinh ngạc, mẹ Hai vẫn không có danh phận, không phải bà vẫn một mực yên lặng đi theo ba mình sao? Sao hiện giờ lại muốn xuất đầu lộ diện?. “Ba, con thấy chuyện này không được thỏa đáng cho lắm, mẹ Hai nguyện ý tới tham dự sao?”

“Ba thật không hiểu, với thân phận bạn bè, thì nguyên nhân gì lại không thể tới tham dự?”

“Bạn bè? Ông thật biết tự dát vàng lên mặt mình sau khi bỏ đi lớp hóa trang mà, rõ ràng là tình nhân của ông vậy mà nói bạn bè sao?” Triệu Nguyệt Nga trừng mắt thốt lên hai chữ khó nghe.

Hai chữ “Tình nhân” này đã khiến cho Bùi Chấn Lương vô lực mà phản bác lại. “Tư Vũ cũng tại ba.”

“Là tôi không cho ông mặt mũi hay chính bản thân ông không biết xấu hổ?” Triệu Nguyệt Nga càng nói càng khiến người nghe chói tai.

“Bất quá để cho bà ấy tham dự hôn lễ của Tạp Tư và Tư Vũ thì sao lại không được? Triệu Nguyệt Nga, tôi hỏi bà, vì sao lại không được?” khi hỏi những lời này, Bùi Chấn Lương nheo lại ánh mắt, ánh mắt tựa như sâu khó dò. “Chỉ có bà mới có thể lý giải được, tôi nói đúng không?”

Triệu Nguyệt Nga quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt chồng mình. “Tôi lý giải, tôi đương nhiên có thể lý giải rồi, ha ha, tôi thấy ông và bà ta muốn mượn hôn lễ của con trai, có mặt đầy đủ thân hữu trực tiếp cho bà ta một danh phận….” bà nâng lên đôi má châm chọc. “Tham gia hôn lễ của Tạp Tư? Ha ha, thôi đi, theo tôi thấy ông và bà ta chỉ muốn thông qua buổi lễ này mà biến thành ngày vui của mình thì đúng hơn.”

Bùi Chấn Lương nhắm hai mắt lại, nhưng không cách nào che giấu được nét bi thương trên mặt. “Bà sai lầm rồi, bà ấy căn bản không cần danh phận, mà tôi cũng không cần. Nhiều năm qua đi, tôi không có cho bà ấy danh phận nào cả mà bà ấy vẫn đi theo bên cạnh tôi, bà ấy vẫn yêu tôi như xưa, mà tôi cũng yêu….bà ấy!”

Vợ chính thức của Bùi gia, Triệu Nguyệt Nga không cho ông cơ hội nói ra chữ kia, đột nhiên hô to ngắt lời ông. “Câm miệng, ông là chồng của tôi, tôi không cho phép ông nói ra. Nếu ông muốn nói cũng được, nhưng đợi đến khi tôi chết đi đã.”

Sau khi rống to, thì bà ngã vào lòng con trai mà khóc.

“Ba, ba có thể chiều ý mẹ một lần được không, thật ra nhiều năm qua mẹ sống cũng không dễ dàng gì.” Bùi Tạp Tư khẽ vuốt sống lưng mẹ mình an ủi.

Bùi Chấn Lương nhìn con trai liếc mắt một cái, lại nhìn con dâu một cái, nhẹ giọng nói câu. “Ba đi đây.”

Lập tức đi ra khỏi biệt thự.

Triệu Nguyệt Nga dựa vào lòng con trai khóc lóc không yên, mà vẻ mặt của Bùi Tạp Tư thì rất là bất đắc dĩ.

Tư Vũ xoay người ra ban công liếc một cái, cẩn thận hồi tưởng lại vẻ mặt Bùi Chấn Lương.

Theo đạo lý mà nói, mẹ Hai không nên đề xuất ra yêu cầu tham dự hôn lẽ của họ, nếu nói ra thì càng xác minh suy đoán nào đó của cô…..

************

Ánh sáng nhạt của vầng trăng tựa như xông vào trong căn phòng không bật đèn, Hoàng Mai Diễm đang dựa vào song cửa sổ nhìn ra ngoài…

Bà nhìn thấy ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh khiến cho trong đầu bà hồi tưởng lại câu chuyện nhiều năm qua. “Người đàn ông” ấy xuất hiện quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi khiến cho bà không kịp gánh vác được trách nhiệm của một người mẹ.

Cả cuộc đời này bà biết bà đã làm sai, không biết phải làm sao cho đúng.

Hai ánh sáng mờ mờ ảo ảo càng ngày càng gần, một tiếng phanh xe vang lên dưới sân.

Hoàng Mai Diễm chớp chớp mắt, khuôn mặt tỏ ra kinh ngạc nhìn sự việc. Chấn Lương? Vì sao ông ấy lại đến đây vào giờ này?

Áp lực trong lòng khiến bà không bước xuống lầu chào đón ông, vẫn đứng như cũ ở song cửa sổ.

Không lâu sau đó, cửa chính phòng ngủ được mở ra, một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên càng ngày càng gần bà.

Hoàng Mai Diễm vẫn không xoay người lại, đưa lưng về phía ông nói: “Bởi vì em muốn chết cho nên đã trễ thế này rồi mà anh vẫn tới sao?” Nhiều năm qua, Bùi Chấn Lương vẫn không có thói quen ngủ tại nơi này, trễ nhất chín giờ cũng sẽ rời đi.

Hiện giờ đã là mười giờ đêm, ông không nên xuất hiện tại nơi ở của bà như thế này.

Bùi Chấn Lương sắc mặt ngày càng nặng nề hướng về phía bà đi tới, ôm chặt bà từ phía sau. “Không phải vì chuyện này đâu, ha ha, chỉ là anh nhớ em, anh tới đây không được sao?”

Hoàng Mai Diễm kéo kéo tay ông ra, hít sâu một hơi. “Không được, đương nhiên không được rồi. Anh làm như vậy càng khiến em thêm thống khổ cùng tự trách mà thôi. Anh nên trở về đi, hiện giờ tâm trạng em rất tốt.”

“Không cần gạt anh, anh biết hiện giờ em cực kỳ không vui vẻ, bộ dạng cười nói đều không có.” Bùi Chấn Lương cố ý thả lỏng nói, bất quá sự phiền muộn đang xoắn xuýt trong lòng ông cùng vẻ mặt của ông trái ngược với nhau hoàn toàn. Cả đời này ông thật sự có lỗi với bà, đúng là không thể bắt bà rời khỏi được.

Điều này làm cho ông càng ngày càng cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô dụng.

“Bởi vì trước kia em gặp nhiều chuyện rất vui vẻ và hạnh phúc, hiện giờ hạnh phúc đã đi rồi.”

“Là sao?” Bùi Chấn Lương nắm giữ bờ vai của bà, giọt nước mắt thương cảm chảy ra từ khóe mắt ông. “Đúng là anh cảm thấy rất có lỗi với em, đã làm cho cả cuộc đời em đều ở trong sự thống khổ, kỳ thật nhiều năm qua đi em vẫn không có một ngày được gọi là thật sự hạnh phúc.”

“Không…không phải như anh nghĩ đâu.” Hoàng Mai Diễm lắc đầu.

“Đúng là cái gì anh cũng đều không cho em…nhiều năm qua như thế, anh cái gì cũng không có cho em.”

“Anh có cho, ít nhất anh đã cho em tình yêu của anh, cái này nếu so với một danh phận thì quan trọng hơn. Nếu đã không yêu, thì danh phận dù đạt được cũng chẳng có lợi ích gì?” Hoàng Mai Diễm nhìn ông, ánh mắt chân thành nói cho ông biết cảm tưởng của mình. “Nếu em không ở bên cạnh anh, em nghĩ muốn có được cơ hội vui vẻ càng khó….”

“Cảm ơn em đã nói như thế, Mai Diễm, em đứng sau anh, lại còn vì anh mà trấn an. Vì cái gì, vì cái gì mà chúng ta phải đối mặt với nhiều gút mắt như vậy.”

“Đây là vấn đề trong quá khứ, muốn trách thì trách chúng ta sinh ra sai thời điểm mà thôi.” Hoàng Mai Diễm nghẹn ngào nói. Hai người yêu nhau khi còn ở nông thôn, gia đình bà là thành phần bất hảo, vẫn cho là không thể quay về thành phố, chỉ có thể lưu lại chốn này.

Ngay khi Bùi Chấn Lương phải quay về thành phố thì hai người họ đã quyết định chia tay nhau rồi. Sau khi ông trở về thành phố thì kết hôn.

Nhưng mà chẳng ai biết được sau khi ông đi không bao lâu thì bà cũng thuận lợi về thành phố.

Cứ như vậy, hai người họ đã bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tươi đẹp.

“Không trách anh sao?” Bùi Chấn Lương cực kỳ áy náy hỏi.

“Không trách.”

“Cảm ơn em…” Bùi Chấn Lương nghẹn ngào nói xong, cúi đầu liền muốn nhào vào đôi môi của bà mà hôn.

Hoàng Mai Diễm quay đầu đi, né tránh đôi môi ấy. “Đừng, em bị ung thư phổi, có thể lây bệnh cho anh đó.”

Bùi Chấn Lương kiên định giữ chặt mặt bà và nói: “Anh không sợ, anh đã qua 60 tuổi rồi thì có gì phải sợ nữa? cho dù hiện giờ lập tức chết đi thì cả đời này anh sống cũng đủ rồi.”

“Không cần.” Bà vẫn dùng lực mà phản kháng. “Anh vẫn còn nợ vợ anh đó, em nghĩ ông trời đã an bài rất đúng, nếu em chết đi thì thời gian còn lại anh phải hoàn toàn đúng tâm ý của chỉ.”

“Anh không quản được….” ông vẫn muốn hôn đôi môi của bà, chỉ nghĩ rằng muốn ai ủi người phụ nữ của mình.

“Không…nếu anh bị em lây bệnh thì chẳng phải tội nghiệt của em càng sâu thêm sao? Mọi người sẽ hận em chết mất, em không muốn. Nếu anh thật sự không muốn em phải gánh tội lỗi lớn hơn nữa thì bây giờ anh nên trở về đi thôi.” Bà đẩy ông ra.

“Không, anh không đi, buổi tối hôm nay anh muốn ở cùng với em.”

“Anh….khụ….”Hoàng Mai Diễm vừa mới tức giận, ngực bà lập tức trở nên khó chịu, đồng thời bà ho ra một ngụm máu. “Anh mau đi đi.”

“Không….em như vậy sao anh yên tâm cho được.”

“Nếu anh muốn tối nay em bị anh làm cho tức chết thì anh cứ ở lại.” Bà tức giận nói.

“Mai Diễm….chúng ta đi bệnh viện đi.”

“Tối nay anh trở về nhà đi, sáng sớm mai em sẽ cùng anh đi bệnh viện, nếu anh không đi về, ngày mai em tuyệt đối cũng không đi bệnh viện.” Lúc bà nói chuyện lại ho ra thêm một ngụm máu.

“Được, được, được rồi, anh đi, em đừng nói giận, sáng sớm ngày mai anh tới với em. Buổi tối nếu thân thể không thoải mái thì nhất định phải gọi điện cho anh.” Ông lo lắng dặn dò.