Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 133: Anh ta là ai ?!






"Tại sao anh ta lại không thích tớ , vì sao phải đối xử với tớ như vậy. . . . . ." Một tiếng cười chợt vang lên :"Ha ha. . . . . . Vũ Nghê , đáng ra cậu phải hiểu rõ , vì sao tớ lại có nhiều thứ thuốc như vậy . Bởi vì mấy năm qua . . . . . ."

Lời nói của Quan Tĩnh khiến Vũ Nghê hoảng sợ , chỉ là cô không nghĩ tới , Quan Tĩnh dùng thuốc đều là chữa trị vết thương :"Sao cậu không nói sớm một chút ?! Nếu biết thế này , tớ đã khuyên cậu rời bỏ anh ta từ lâu . . . . . ." Vũ Nghê thấp giọng nghẹn ngào.

"Không muốn , tớ thật sự không muốn . . . . . . "

". . . . . ."

"Anh ta vốn là một người đàn ông thông mình , không ngờ lại tàn nhẫn như vậy . Chưa bao giờ anh ta hành hung vào mặt tớ cả , vì tớ là phát thanh viên , tớ có nên cảm ơn con người đó không . . . . . ."

Quan Tĩnh trước giờ lạc quan , luôn khiến Vũ Nghê ghen tị , chỉ là tình thế bây giờ , thật khó tưởng tượng . Cố ấy khóc lóc như một đứa trẻ , điều này làm cô ngạc nhiên hơn . Đau khổ trong tình yêu , người ta có thể làm tất cả , dường như cô ấy đã biến thành một con người khác .

Vũ Nghê đi vào phòng ngủ lấy ra một cái khăn lông trùm lên người Quan Tĩnh . Sau đó cô cầm một cái khăn nhỏ , nhẹ nhàng lau sạch những vết máu kia :"Quan Tĩnh , nói cho tớ biết , anh ta là ai ?!" Nếu như có thể , cô sẽ đi tìm tên đàn ông thối tha , hỏi rõ sự tình .

Quan Tĩnh cũng chỉ yên lặng , mím môi lại , nước mắt chảy ra nhiều hơn .

"Cậu hãy thôi đi , bỏ qua người đàn ông đó . Hãy nhớ , anh ta bỏ cậu , chính là mất mát lớn nhất trong cuộc đời anh ta , cậu nên vui mừng mới phải !" Nhìn những vết thâm tím trên người Quan Tĩnh , Vũ Nghê khuyên nhủ hết lời . Người đàn ông đó ~~ xứng đáng sao ?!

Nước mắt không ngừng chảy xuống , cô chỉ lẩm bẩm trong miệng :"Tại sao anh ta không thích tớ , tớ có chỗ nào không tốt ?! Vũ Nghê , tớ so với cậu , thật không bằng sao ?!" . Giọng nói ngày càng nghẹn ngào , cô khép chặt cặp mắt

Nhìn thấy Quan Tĩnh đau lòng , Vũ Nghê cũng không hiểu rõ lời nói ẩn ý đó , chỉ biết lặng lẽ an ủi :"Quan Tĩnh , cậu là một cô gái tốt . Tự tin , lạc quan , nhiệt tình , thử nghĩ đi , còn cô gái nào hơn cậu ?! Ở MBS không phải rất nhiều người ghen tị với cậu hay sao ?! Vì sao cậu lại lấy tớ so sánh ?!"

"Đúng vậy , tớ muốn so sánh với cậu , Vũ Nghê. . . . . ."

"So về cái gì ?! So sánh việc tớ đã kết hôn , hay việc tớ từng làm mẹ ?! Về chuyện tớ có một đứa con chết non , sau này không còn khả năng sinh sản ?! Chuyện tớ đã ly dị , bị chồng và mẹ ngược đãi. . . . . ." Nói tới chỗ này , trong đầu cô chợt hiện lên quá khứ đau buồn ——

Vũ Nghê tự giễu , cô lấy chính cảm nhận của bản thân mình nói ra , để cho bạn tốt bớt u sầu .

Trái tim cô lúc này chảy ra mềm tan , những giọt nước mắt đọng lại , đứa bé . . . . . . Nếu đứa bé còn sống , thì thật là tốt . Với năng lực và địa vị xã hội bây giờ , cô có thể giành được quyền nuôi dưỡng

Nhưng là ——

Cô đủ tự tin để nói điều kiện cùng Lạc Ngạo Thực , nhưng không có khả năng thương thuyết với ông trời . Nhìn thấy bạn tốt khóc lóc , lại nghĩ tới chuyện xưa . Nước mắt không kiềm chế được , mà rơi xuống :"Quan Tĩnh , mỗi người đều có số mệnh khác nhau . Có hạnh phúc , thì lắm lúc phải đau buồn . Tớ tin là cuộc sống sau này của cậu sẽ trở nên tốt đẹp . . . . . ."

Quan tĩnh chớp mắt , giơ tay gạt đi nước mắt trên mặt Vũ Nghê :"Có lẽ. . . . . . có lẽ đứa con của cậu vẫn còn đó , chỉ là cậu không biết mà thôi !"

"Không thể , chính miệng bác sĩ đã nói , đứa bé là chết non . . . . . ."

"Đừng nên dễ dàng tin tưởng người khác , cho dù người đó có là bạn bè , hay người xa lạ !" Quan tĩnh ám chỉ một điều gì đó mập mờ , tự giễu cợt mình

Lời nói của cô khiến Vũ Nghê ngừng khóc , nắm chặt bàn tay bạn tốt :"Có phải cậu đang cố giấu điều gì ?! Cậu đang tính nói với tớ cái gì , đúng không ?!"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái , đôi mắt ngước lên trần nhà :"Tớ không biết gì cả , chẳng qua tớ có lời khuyên cho cậu mà thôi . . . . ."

Vũ Nghê thất vọng buông lỏng bàn tay Quan Tĩnh , chẳng qua chỉ là cô ấy quá đau buồn , nói điều vô nghĩa .

"Quan Tĩnh , tớ đỡ cậu đứng lên !"

"Ừ. . . . . ." Quan Tĩnh gật đầu , sau đó hoàn toàn dựa vào Vũ Nghê .

"Muốn tớ gọi bác sĩ đến không ?!" Vết thương này ~ rất nghiêm trọng.

"Không cần , cùng lắm ngày mai xin nghỉ thôi. . . . . . Tớ không muốn làm trò cười cho người khác . . . . . ."

"Vậy tớ giúp cậu bôi thuốc , cậu để nó ở đâu ?!"

Ngồi trên ghế sa lon , cô dường như không nghe thấy lời Vũ Nghê , cũng không có đáp trả

Nhìn xuống những mảnh vỡ thủy tinh , Vũ Nghê phát hiện ra típ thuốc . Nhưng là trông nó đã cạn sạch , thuốc đã dùng hết rồi ư ?! Mới vài ngày trước , cô còn nhớ rõ , típ thuốc vẫn dư rất nhiều :"Quan Tĩnh , người đàn ông đó , rốt cuộc là ai ?!" Không phải cô muốn nhiều chuyện , chỉ là cô cảm giác được , người đàn ông kia , rất tàn nhẫn

"La. . à. . ." Cánh môi cô run lên , cơ hồ muốn nói ra . Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt soi mói kia , cuối cùng chỉ còn cách quay đầu đi

"Cậu nói tớ biết đi !" Vũ Nghê lớn tiếng hỏi tới , cô thật sự rất giận , nhất định phải giúp Quan Tĩnh làm chút gì đó !

"Vũ Nghê , tin tưởng tớ , người này cậu không nên biết"

Vũ Nghê nheo lại cặp mắt , lặp lại suy nghĩ của bạn tốt ‘không nên biết’ ?! Trong lòng cô chợt nhói lên , đột nhiên nghĩ tới một chuyện :"Quan Tĩnh , người này tớ cũng biết , đúng không ?!"

"Cậu đừng nghĩ bậy , không phải vậy !" Quan Tĩnh trả lời tương đối kích động.

Cô càng kích động , càng làm Vũ Nghê có thể xác định :"Quan Tĩnh , tớ đoán đúng rồi sao ?!"

Quan Tĩnh cúi gầm mặt , cô vẫn không trả lời

Chợt tiếng chìa khóa cửa vang lên . . . . . .

Tiếp đó là một giọng nói của người đàn ông :"Anh đã mua thêm thuốc rồi . Nói cho em biết , ngày mai đi làm bình thường , nếu em dám để cho cô ấy phát hiện , anh nhất định không bỏ qua. . . . . ."

Nhìn thấy Vũ Nghê trong phòng , thanh âm bỗng dưng ngưng bặt . . . . . .