Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 132: Những mảnh vỡ trên mặt đất






Bang ——

Tiếng đóng cửa mạnh bạo chợt truyền đến , khiến mẹ con Vũ Nghê cùng nhau giật mình

"Oa , mẹ ơi , nhà chúng ta có trộm sao ?!" Hoan Hoan từ trên giường nhảy xuống , vội vàng chạy ra .

"Không , không có . Hoan Hoan , con mau ngủ đi !" Vũ Nghê ôm con gái trở lại giường . "Mau ngủ sớm , ngày mai còn phải lên lớp !"

"Thật sự không có ?!" Cô bé lo lắng hỏi

"Tất nhiên là không . Nơi này rất an toàn , làm gì có trộm !" Vũ Nghê bị bộ dạng lý sự của Hoan Hoan chọc cười , cô đưa con gái vào giường , kéo cao tấm chăn đắp lên người cô bé . "Con gái ngoan , hôm nay mẹ bị cảm , nếu không sẽ ôm hôn con chúc ngủ ngon !"

"Mẹ , vậy mẹ cứ ôm hôn con đi , con không sợ bị lây cảm đâu nha !" Hoan Hoan chớp chớp đôi mắt , háo hức nói.

"Nhưng nếu con ngã bệnh , mẹ sẽ rất thương tâm đấy ! Ngoan , ngủ đi . Mẹ muốn qua chỗ dì Quan Tĩnh một lát !" Vũ Nghê dụ dỗ con gái , sau đó cô cầm chìa khóa hướng cửa phòng đi tới.

Tình cảnh này , cô nhất định phải qua bên đó một chút rồi !

Vừa mới mở cửa ra , Vũ Nghê đã nhìn thấy những mảnh kiếng bể trên mặt đất .

Quan Tĩnh và người tình gây gỗ ?! Trong lòng Vũ Nghê thầm nghĩ.

Vũ Nghê cẩn thận đi vào , cố gắng né tránh những mảnh kiếng bể . Khi vào đến phòng khách thì giật bắn người ——

"Quan Tĩnh ——"

Quang cảnh bề bộn đập vào mắt , khiến Vũ Nghê hốt hoảng . Quan Tĩnh với thân thể trần truồng nằm trên sàn nhà , khắp người đều là vết thương , mỗi nơi trên cơ thể đều bầm tím . Chỉ là , trên mặt và ở phía cổ , lại không có một dấu vết nào

Cô ấy im lặng nhìn lên trần nhà , tròng mắt không nhúc nhích , giống như không nghe được tiếng gọi của Vũ Nghê

Vũ Nghê kinh hồn đi đến bên cạnh , từ từ ngồi xổm xuống . Đôi tay trắng noãn run rẩy cầm lấy cánh tay kia , nhẹ giọng hỏi :"Quan Tĩnh , tớ gọi xe cứu thương đưa cậu tới bệnh viện nhé !"

"Không cần !" Cô nhẹ giọng lên tiếng.

"Vậy để tớ đỡ cậu lên giường , được không ?! Trên sàn nhà lạnh lắm , cậu sẽ bệnh đấy !" Vũ Nghê cầm cánh tay của Quan Tĩnh , muốn đỡ lên

Nhưng là Quan Tĩnh không phối hợp , giống như người mất hồn , nằm yên trên sàn , thật lâu sau , cô mới mở miệng :"Tớ và anh ta , kết thúc rồi !"

Nhìn những đồ vật bị vất lung tung , cho dù Quan Tĩnh không nói , Vũ Nghê cũng biết :"Anh ta ngược đãi cậu ?!" Nếu không , sao lại có nhiều vết thương thế này !"

Nước mắt trên mặt Quan Tĩnh bỗng chảy dọc theo khóe mắt :"Việc hắn còn lưu luyến người cũ , đã khiến tớ tổn thương rất nhiều . . . . . ."

"Cố gắng níu kéo như thế , liệu có tốt hơn không . . . . . .?!" Nhìn Quan Tĩnh như vậy , khiến Vũ Nghê đau lòng muốn khóc . Hình ảnh này vô tình khiến cô nhớ lại quá khứ của sáu năm trước .

Quan tĩnh dường như không nghe được Vũ Nghê khuyên bảo , rơi lệ mà nói :"Mỗi lần anh ta tổn thương tớ , anh ta nhất định sẽ tặng một món quà đền bù , mà tớ thì lúc nào cũng vờ như thích lắm . . . . . . Thế này thì cũng đáng giá mà !"

"Quan Tĩnh , cậu đừng nói như vậy . Tớ hiểu con người cậu , cậu không phải vì tiền , đúng không ?!" Vũ Nghê nắm chặt tay Quan Tĩnh , đau lòng nói :"Nếu cứ thế này , tốt nhất cậu nên rời xa anh ta. . . . . ."

"Vũ Nghê , nhưng tớ thích anh ta , thật sự rất thích . . . . . ." Quan Tĩnh khống chế không nổi , rốt cuộc cũng khóc lớn ra ngoài !