Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 109: Tâm đầu ý hợp






"Chúng ta từng là vợ chồng , nếu bây giờ tỏ ra như người xa lạ , khác nào càng thiếu tự nhiên hơn . Vả lại về phương diện hợp tác , sau này chúng ta còn khá nhiều cơ hội gặp gỡ . Càng tỏ ra khẩn trương lại càng bị chú ý , thành thử cũng rất khổ sở . Huống chi anh và em đều đã trưởng thành , đương nhiên phải chọn cách thức cư xử người lớn một chút , em thấy thế nào ?!" Hắn dùng giọng điệu nghiêm túc khó để người khác từ chối

"Có thể !" Cô sao có thể nói không

Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái , đồng thời nhắc nhở "Em trước nói ‘có thể’ , sau đừng làm bộ dạng vừa gặp phải anh liền giống như tránh đấy"

"Dĩ nhiên sẽ không , nhưng mà anh cũng nên chú ý hành động của mình một chút , không thể đối với em cứ ~~" Câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra , gương mặt đã ửng hồng

"Ừ , anh hứa !" Lạc Ngạo Thực sảng khoái trả lời , tầm mắt khẽ thấp xuống , ẩn hiện tia xảo quyệt (Nói được câu này , thế mà 30 phút sau đã bỉ ổi tiếp )

Mối quan hệ này cũng có thể phát triển thành bạn bè . Hơn nữa lợi thế này tuyệt đối là chuyện tốt

"Cho nên"

"Cho nên"

Hai người đồng thanh mở miệng , thật tâm đầu ý hợp

Vũ Nghê rung động khiến hai má ửng hồng , Lạc Ngạo Thực ngồi cạnh bàn cảm thấy thú vị , nhếch môi khẽ cười

"Anh nói trước đi"

"Em nói trước đi"

Lại một lần nữa bọn họ cùng nhau lên tiếng

"Trời ạ , chuyện gì đây chứ" Thật quá trùng hợp đi , Vũ Nghê khẽ nhắm mắt lại !

"Thôi , để anh !" Lạc Ngạo Thực thu hồi kinh ngạc , nhàn nhã nói :"Bây giờ chúng ta thỏa hiệp , về sau khi em nhìn thấy anh , nhất định không được một đánh hai mắng , nếu không thì đừng trách anh vô tình . Hai chúng ta cứ như vậy , thật sự rất mệt mỏi"

"Nhưng mà . . ."

Hắn không cho cô cơ hội phản bác , trực tiếp cướp lời "Với thân phận bây giờ , chúng ta chính thức là bạn bè . Mà bạn bè thì , lát nữa anh đưa em đến Đài Truyền Hình"

Hắn mở miệng như đúng rồi , không để cho cô cơ hội từ chối "Vâng !" Vũ Nghê theo bản năng gật đầu

Lạc Ngạo Thực rót hai chén trà , đưa một tách về phía Vũ Nghê "Em uống cái này đi , có tác dụng chống mệt mỏi !"

"Vâng" Cô nhận lấy tách trà ngắm nghía , món quà này là do khán giả gửi tặng năm ngoái "A , làm sao anh biết em có loại trà này" Tên của nó là hoa oải hương , mùi vị khiến cô rất thích

"Nó đang nằm trên bàn ăn !" Hắn trả lời đơn giản , dùng loại phương thức khác nói rõ , đồ để ngay nơi dễ bị phát hiện nhất !

"À , ra vậy !" Cô mượn cớ uống trà , che giấu bối rối của mình —— Mình đúng đầu heo , đi hỏi một vấn đề ngu ngốc

"Vũ Nghê , chắc em không biết , so với ngày trước , em ngày càng quyến rũ , trưởng thành và xinh đẹp hơn !" Lạc Ngạo Thực nheo lại con ngươi , tròng mắt tản ra ma lực chết người

Vũ Nghê trở nên rung động , khép hờ đôi mắt . Bởi vì câu nói của hắn mà ánh mắt cô không được tự nhiên ——

Trong lòng ngày càng bối rối , hô hấp cũng biến thành mỏng manh

Ánh mắt lại không biết ngó đi nơi nào.

Tựa hồ người phụ nữ ngồi đối diện lúc này đã ~ ruột gan rối bời

Điều này càng chứng minh được , hắn dễ dàng có sức ảnh hưởng với cô !

Tim của hắn ~~ lần nữa đắc ý.

Tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ bỗng chốc vang lên

"Em . . . em đi nghe điện thoại !" Vũ Nghê giống như được giải thoát , hốt hoảng chạy vào phòng ——

"Là em !" Cô nhẹ giọng kêu lên

"Vũ Nghê , mọi thứ đều tốt chứ" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tưởng Vũ Hàng

"Vâng ạ ~~ dạ , xong rồi anh !" Vũ Nghê chột dạ lên tiếng , cô hoàn toàn quên mất , khi tỉnh lại cũng đã xế chiều !

"Thực xin lỗi , sáng hôm nay anh đi gặp khách hàng , nên không đến rước em được !"

"Không sao , em có thể tự đi mà !"

"Vậy em đang ở nhà sao ?!" Hắn đột nhiên hỏi

"Vâng , là ở nhà ~!" Cô chần chừ mấy giây , cuối cùng vẫn phải nói ra

"Ừ , được rồi . Bây giờ anh sẽ đến đón em !"

Sắc mặt Vũ Nghê trắng bệch , trái tim hốt hoảng , đôi mi thanh tú chau chặt "A , không

không được . Em nghĩ , em nghĩ tự mình tới công ty sẽ tốt hơn . Anh đang có việc bận , không cần phải quan tâm em !"

Nếu hắn tới đây , thế nào cũng phát hiện Lạc Ngạo Thực

"Dù gì anh cũng xong việc , hơn nữa lại không thấy mệt , bây giờ chỉ muốn gặp em . Anh đang chạy xe trên đường , chừng 10 phút nữa sẽ đến chỗ em !"

"Mười phút nữa , mười . . . phút . . . nữa , anh sẽ đến sao ?!" Vũ Nghê bắt đầu cảm thấy khó thở , thanh âm có chút run rẩy.

"Đúng vậy , cách nhà em rất gần . Em cứ yên tâm , mười phút nữa nhất định sẽ đến !" Giọng nói Tưởng Vũ Hàng chắc như đinh đóng cột , xem ra rất bảo đảm !

Tưởng Vũ Hàng nói xong , trực tiếp cúp điện thoại , không cho Vũ Nghê cơ hội cự tuyệt

Cô nhìn vào chiếc điện thoại bị cắt đứt , lập tức xông về phòng ăn "Lạc Ngạo Thực , làm phiền anh rời khỏi đây , nhanh lên một chút !" Cô quá lo lắng mà không quan tâm đến giọng điệu bây giờ của mình

"Rời đi , nhanh vậy sao ?! Ừ , để anh đưa em đến công ty" Lạc Ngạo Thực ngồi trên ghế , nhàn nhã uống trà

"Không , không được . Em có chút việc , lát nữa em mới đi , không cần anh bận tâm !"

Lạc Ngạo Thực dùng ánh mắt kỳ quái , ngưng mắt nhìn cô :"Vũ Nghê , em làm sao vậy . Chiều nay anh không bận gì , anh đưa em đến công ty sẽ tốt hơn chứ !"

"Không được , chút nữa bạn em tới đây , nếu gặp được anh , thì không hay lắm" Lúc nói chuyện cô còn chạy tới bên cạnh hắn , bắt lấy ống tay áo cầu xin hắn "Coi như em xin anh đó , thật không tiện mà !"

Nhìn bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của mình , Lạc Ngạo Thực thu hồi biểu tình , sắc mặt tối xuống "Vũ Nghê , hiện giờ chúng ta đã là bạn bè , có gì mà không tiện đây ?! Nhân cơ hội này , em giới thiệu anh , không phải quá tốt ?! Biết đâu người đó anh cũng quen thì sao ?!"

Con mẹ nó , cô ta vì Tưởng Vũ Hàng mà dám đuổi mình đi . Xem ra cô ấy thật sự yêu người đàn ông này

Vũ Nghê rối rắm nhìn hắn thật lâu , cuối cùng thấp giọng mà nói :"Là Tưởng Vũ Hàng , em không muốn để hắn gặp được anh , em không muốn để hắn hiểu lầm quan hệ của chúng ta !"

Quả nhiên là vậy !

Lạc Ngạo Thực quay mặt đi , không thèm nhìn tới Vũ Nghê :"Cũng tốt , hắn không phải là không biết anh , thuận tiện có thể coi như chào hỏi !"

"Không , việc này không được . Em xin anh đó , anh đi trước có được không !" Vũ Nghê thét lên chói tai . Bây giờ đã quá bốn phút rồi , Tưởng Vũ Hàng sẽ nhanh đến đây ! Vũ Nghê nhìn kim đồng hồ trên vách tường không ngừng tích tắc , cô gấp đến độ nước mắt chảy ra "Lạc Ngạo Thực , em xin anh , xin anh đi nhanh một chút !"