Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 108: Thích ăn lỗ tai heo






Một mùi thơm phảng phất từ phòng khách truyền đến phòng ngủ , làm người nào đó đang ngủ say như chết bất chợt nhíu mũi , tiếng sôi sục trong bụng phút chốc vang lên , mặc cho cơn buồn ngủ cứ níu lấy mình , thật chẳng muốn mở mắt ra

"Oáp" Hai tay Vũ Nghê quơ quào trên không , vươn ra để đánh con ruồi trong giấc mộng

Chỉ là con ruồi đáng ghét này lại mém rơi xuống miệng cô , Vũ Nghê hoảng hốt giơ cánh tay lên chống đỡ

Lạc Ngạo Thực ngồi ở bên giường nhanh tay lẹ mắt chặn đi sự tấn công , sau đó liền nắm cánh tay nhỏ nhắn kia :"Nếu như em còn chưa chịu dậy , thế thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhau !"

Nghĩ đến giọng nói vô cùng quen thuộc , khiến người nào đó đột ngột mở mắt . [Đang tính hỏi tại sao anh ở đây , thì nhớ lại đến việc trước đó]

Lạc Ngạo Thực ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đầu giường đưa mắt nhìn người đẹp "Không ngờ em nhớ đến anh như vậy"

"Tôi dậy ngay đây , anh ra ngoài trước đi ~!" Bất chợt không biết phải đối mặt với hắn thế nào , cô dùng giọng điệu lễ phép nhất yêu cầu

Thực sự không thể ra vẻ ôn hoà với hắn , trong nội tâm cô lúc nào cũng muốn vứt bỏ hình ảnh người đàn ông này ra khỏi tim mình . Mặc dù suốt đêm quấn quít say đắm là thế , nhưng trong không gian điều hòa lạnh băng này , âm thanh của cô như đang giả tạo . Bộ dạng rối rắm đối mặt hắn , về sau nên làm thế nào đây . Thật là sai lầm khó tránh ——

Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê với vẻ mặt mâu thuẫn , không muốn tiếp tục dây dưa nên đành gật đầu :"Anh ở bên ngoài chờ em dùng cơm , nhớ chuẩn bị nhanh lên , nếu không thức ăn sẽ nguội mất !"

Vũ Nghê nhẹ nhàng gật đầu

Đợi đến khi Lạc Ngạo Thực đi khỏi , Vũ Nghê mới hít thở thật sâu , cô bước chân đi vào phòng tắm

Hai mươi phút sau , cô ra khỏi phòng với những sợi tóc chưa khô , trên người mặc một bộ đồ công sở màu sáng ——

Lạc Ngạo Thực ngồi cạnh bàn ăn chờ đợi , toàn thân thoải mái không hề mệt mỏi . Tuy rằng mái tóc trông rất bù xù , nhưng không tạo ra cảm giác bẩn thỉu , còn làm hắn trẻ thêm mấy lần tuổi.

Tác phong của hắn giống như chủ nhà , kéo ra chiếc ghế bên cạnh "Em ngồi đi !"

Vũ Nghê nhìn hắn một cái , chọn đại vị trí xa nhất , đối diện với hắn

Nhìn động tác của cô , hắn cũng không thèm phàn nàn "Ừ , không biết em thích ăn gì , anh chỉ chuẩn bị vài món !"

Mối quan hệ dần dần thu hẹp khiến cho Vũ Nghê nhìn rõ gương mặt hắn hơn . Bỗng dưng một tiếng sôi sục dạ dày của người nào đó vang lên , Vũ Nghê không nhịn được phải nhếch miệng cười ——

Lạc Ngạo Thực dĩ nhiên sẽ không bỏ qua nét mặt hớn hở này , sắc mặt tối sầm xuống , nhìn cô cảnh cáo "Em còn dám cười , không phải tại em hại anh thế này sao !"

Vũ Nghê muốn cười phá lên , nhưng là cô bắt mình kiềm chế , tuy nhiên hai vai cô vẫn run rẩy không ngừng , cuối cùng chỉ đơn giản cúi đầu , để hắn không thấy biểu tình lúc này ——

Khóe miệng cô không nhịn được đã kéo đến mang tai !

Mặc dù phong cách trên người hắn lịch lãm , thế nhưng vết trầy đỏ trên mặt vẫn nổi bật hơn , căn bản không thể che giấu .

"Nhắc nhở em lần cuối , đừng nghĩ anh sẽ dễ dàng tha thứ cho em , lúc nào cũng thích la lối om sòm , hành động trẻ con ——" Lời cảnh cáo không mấy cộc cằn nhưng mang theo vẻ uy nghiêm

La lối om sòm

Vũ Nghê thu hồi nụ cười , khẽ chau mày nhìn người đối diện "Anh sao cứ thích cảnh cáo , anh nên cảnh cáo chính mình mới đúng . Đừng quên là , anh tự tiện xông vào nhà tôi !"

"Em chỉ cần nhớ lời nhắc nhở này , ngoài ra không cần thắc mắc" Hắn cực kỳ hống hách nói "Tốt lắm , chúng ta ăn thôi !"

Dạ dày đã sớm đánh trống từ sớm thế nhưng cô lại không biết nên chọn món gì , trên mặt bàn nào là sandwich , mỳ Ý , còn có một vài món ăn Trung Quốc !

Nhìn vào món ăn , món nào cũng rất hấp dẫn , cuối cùng cô lại chọn ngay đồ ăn Trung Quốc . Phải nói là dạ dày của cô siêu tốt , lúc thì ăn đồ Trung Quốc , khi thì gắp phần mỳ ống , tiếp đó còn xới thêm chén cơm ——

Lạc Ngạo Thực nhìn thấy tướng ăn của người phụ nữ đối diện , rốt cuộc chỉ biết méo mặt chết lặng

Mặc dù cô ăn rất thanh lịch , nhưng các món ăn trên bàn cứ thế lần lượt mà hết —— thật giống với gió cuốn mây tan

"Đồ ăn rất hợp khẩu vị sao ?!" Lạc Ngạo Thực tò mò mở to đôi mắt , nhìn chiếc đũa trong tay Vũ Nghê —— món ăn được gắp lên miệng cô

"Cũng không tệ lắm , mùi vị vừa phải , tương đối ngon , rất thích hợp khẩu vị của tôi !" Nuốt đồ ăn xuống , cô lại tiếp tục "Về sau nếu không có cơm ăn , chắc tôi phải đặt mua ở đây rồi !"

"Nếu như em thích , lúc nào em cần , cứ gọi điện thoại cho anh , anh sẽ giúp em đặt hàng !" Lạc Ngạo Thực thừa nước đục thả câu gợi ý , trong ánh mắt toát ra hứng thú

"Quan hệ chúng ta bây giờ chẳng là gi cả , cớ gì tôi phải phiền anh . Anh làm như thể tôi không có tiền để dùng bữa trưa chắc !" Cô ra vẻ hăng hái , trông bộ dạng ăn rất ngon . Nhưng nghe được lời nói của hắn , làm nuốt không trôi

Bụng đã căng đến không chứa nổi , vậy mà người nào đó vẫn hướng đũa lên dĩa lỗ tai heo , lại tiếp tục đưa vào trong miệng , không ngừng nhai

"Nhìn em ăn mà cứ như dân tị nạn vậy" Hắn hết sức cau có , lẽ nào cô ấy không sợ tổn hại dạ dày ư ?!

"Chẳng sao cả , lỗ tai heo mà , là món tôi thích . Không liên quan đến anh !" Lúc nói xong cô còn gắp thêm một miếng

Cô chính là thích âm thanh này , nhai vào cứ như món sườn non , phát ra nghe răng rắc , thù hận gì cũng đều tan biến , đặc biệt thoải mái.

Hắn nghĩ hắn là ai , sao dám ra lệnh cho cô

Hắn cho là hắn nói gì , cô cũng sẽ nghe theo ?!

Câu trả lời sẽ không , cho dù có là vợ chồng đi nữa , hắn cũng không có quyền đối xử với cô như thế

Cô có năng lực làm việc , sinh hoạt kỹ năng cần thiết , mắc gì phải phụ thuộc vào hắn !

Gắp xong miếng lỗ tai heo cuối cùng cho vào miệng , Vũ Nghê cũng nhanh chóng buông đũa , im lặng theo dõi Lạc Ngạo Thực "Tôi nghĩ , đã đến lúc anh phải rời đây !"

"Yên tâm , anh sẽ không lưu lại nơi này , một lát nữa anh đưa em đi làm !" Giọng nói kiên định vang lên

Vũ Nghê nhìn nhìn đồng hồ , bây giờ đã gần ba giờ chiều , còn hơn một tiếng nữa cô phải đến công ty "Cũng được , nhưng mà , mong anh sau này đừng bận tâm tới tôi nữa , cảm ơn"

Lạc Ngạo Thực khẽ dựa lên ghế , nhẹ nhàng vuốt ve cái trán , biểu hiện khó xử , giống như nhất thời không biết nói gì

"Chúng ta đã ly hôn , anh cứ thích dây dưa với tôi thế này , khác nào không thấy có lỗi với bạn gái mình sao ?!" Cô nói một hơi dài , sau đó ngừng lại , ánh mắt ngừng chớp nhìn hắn trả lời

Ánh mắt Lạc Ngạo Thực ngày càng trở nên khó hiểu , thật lâu sau cũng không đáp trả

Vũ Nghê lên tiếng lần nữa :"Anh đã từng nói qua , rất yêu bạn gái của mình , cũng không muốn cô ấy phải ghen , chẳng lẽ . . . anh quên rồi sao ?!"

"Chưa , đúng là anh rất yêu cô ấy !" Rốt cuộc hắn cũng lên tiếng , ánh mắt chăm chú nhìn cô , trả lời vô cùng nghiêm túc.

Đổi lại lúc này đến phiên Vũ Nghê im lặng . Chuyện gì đang xảy ra , cô thế mà chẳng biết nói gì

Cô không thích vẻ mặt nghiêm túc đó , không thích câu ‘anh rất yêu cô ấy’ ! Trái tim hơi thoáng dịu , giờ lại bị xé rách , để cho cô lắm buồn phiền !

Phải lâu sau đó , tinh thần cô mới hồi phục lại . Vũ Nghê buông lỏng cánh tay , thanh âm trở nên khô khan "Đúng vậy , là anh yêu cô ấy , sao còn có thể ngồi đây . Anh luôn cho rằng những người phụ nữ khác đều giống như tôi sao ?! Có thể không ngại để anh tìm người con gái khác, có thể nhẫn nhịn chịu đựng việc anh không trung thành với hôn nhân , scandal không ngừng ở bên ngoài , lại còn đột nhiên bị người tình bới móc !"

Mấy câu nói hời hợt vang lên , cứ thế không ngừng kéo họ nghĩ về quá khứ . Hai con người nhìn nhau , dường như muốn nhìn thấu trong mắt đối phương , về câu chuyện của sáu năm trước

Trong lòng cô rối loạn , tràn đầy cay đắng , cảm xúc khó diễn tả

Sáu năm trước , vào cái ngày xóa bỏ hiểu lầm của cả hai , một bắt đầu như chưa kết thúc ~~ Một đêm trước khi đi sang Los Angeles , hắn đối với cô quan tâm , ra sức muốn cô , trong sự kích tình còn không ngừng nói lời yêu ‘Cơ thể anh không muốn rời khỏi em , thật muốn đem em giắt trong lưng quần , sẵn sàng mang theo

!’ Còn không biết bao nhiêu lần yêu cầu cô cùng hắn đi qua đó công tác . Nhưng khi ấy ‘vĩnh tân’ đang bề bộn , rắc rối trong công việc , cô có thể chạy đi đâu cơ chứ ?!

Không nghĩ tới chính cái quyết định của ngày hôm ấy , lại đúc kết thành một sai lầm lớn , thay đổi số phận cô nhẹ như tơ vò ! Giá như lúc ấy cô chịu theo hắn , nếu có giá như , thì chuyện đâu đã xảy ra ~!

"Reng —— Cô chủ , bây giờ đã ba giờ chiều , á á á !" Chiếc đồng hồ báo thức hình Doraemon vang lên giai điệu tinh nghịch , dùng giọng nói ‘tức giận’ rống với chủ nhân của nó ——

Vũ Nghê bất ngờ thu hồi tinh thần , có chút xấu hổ vuốt ve sợi tóc , tiếp tục đề tài "Tình cảm là do hai bên cùng nhau duy trì , cùng nhau bảo vệ . Anh cũng biết đấy , với việc làm bây giờ của anh , sẽ dễ dàng để cho người khác khinh bỉ"

"Vũ Nghê , em có thể cho anh cơ hội để nói không ?!" Lạc Ngạo Thực gượng gạo hỏi , giống như cô chưa từng cho hắn cơ hội nào !

"Ừ , anh nói đi !"

Lạc Ngạo Thực để cánh tay trên mặt bàn , sau đó thở dài một tiếng :"Thật ra thì , em không nói , anh cũng muốn cùng em giải thích một chút chuyện của ngày hôm qua . Với quan hệ bây giờ cứ cho rằng chúng ta là bạn bè đi , anh sẽ chú ý một chút , em không cần phải sợ . Loại chuyện này về sau cũng sẽ không xảy ra"