Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 73: Vô tình gặp




Thấy anh lộ vẻ bế tắc, Vũ Thành lại thấy nhẹ lòng, cuối cùng cũng tìm được người vì cô ấy mà suy nghĩ.

"Không phải đám cưới thật."

Hoắc Thừa Ân ngước mặt lên.

Vũ Thành gật đầu, nhẹ nhếch môi.

"Dụ rắn ra khỏi hang đâu cần đợi đám cưới thật, chỉ cần chuẩn bị như thật là được thôi."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Hoắc Thừa Ân cong nhẹ cánh môi.

Thông báo đám cưới thế kỷ của Tổng Đốc Hoắc Thừa Ân và Lý Viên Viên sẽ được cử hành tại cung điện vào 25 tháng sau được lan truyền rộng rãi.

Lý Viên Viên không khỏi khó hiểu nhìn anh, có cần làm rình rang thế không.

"Tại sao phải ở cung điện?" Cô ghét ở đó.

Hoắc Thừa Ân ôm cô đặt trên đùi mình, mũi day qua day lại trên gò má mềm mịn. Dạo gần đây hình như anh ghiền cô mất rồi, không ngửi được mùi thì không thể chịu được.

"Không phải rất tốt sao? Giết địch ngay hang ổ của chúng."

Lý Viên Viên tròn xoe mắt nhìn anh.

"Mọi người lên kế hoạch rồi sao? Ngay ngày cưới luôn hở?"

Hoắc Thừa Ân lắc đầu, một kế thì đâu thể dùng 2 lần.

"Tới đó em sẽ biết, hiện tại an tâm dưỡng thai, vui vẻ là được."

Anh hôn lên trán rồi vuốt ve bụng cô, bé cưng của hai người sắp chào đời, phải chuẩn bị thật chu toàn.

"À." Lý Viên Viên sực nhớ ra -"Em phải ra ngoài mua ít đồ."



Dù sao cũng đã chiến thắng, nên có phần thưởng dành cho anh chứ, nó sẽ là món quà đặt biệt chẳng đụng hàng với ai.

Hoắc Thừa Ân ôm chặt cô - "Em muốn mua gì anh sẽ cho người đi mua."

Cô lắc đầu nguầy nguậy "Không, đích thân em đi mới được, họ không chọn đúng ý em thích."

Thấy anh không động tĩnh cô liền giở trò nhõng nhẽo ngọ nguậy trong lòng anh nài nỉ - "Một lát thôi, đi một lát là về ngay mà."

Hoắc Thừa Ân thở dài bất lực - "Anh đi cùng em."

Cô lại lắc đầu - "Không, em muốn đi một mình, chọn đồ phụ nữ anh theo làm gì."

"Em đi một mình sẽ nguy hiểm." Hoắc Thừa Ân lắc đầu, tay nựng gò má cô.

Lý Viên Viên chu môi biểu cảm không đồng tình, nhìn hết sức đáng yêu.

Hoắc Thừa Ân mềm lòng đành cười khổ - "Diệp Ẩn."

Diệp Ấn từ bên ngoài nhảy vào -"Có nô."

"Phái thêm vài người thân thủ tốt theo bảo vệ cô ấy."

Diệp Ấn cúi đầu -"Rõ."

Lý Viên Viên vui vẻ bật dậy chạy lên phòng thay đồ, mỗi lần muốn đi là mỗi lần khó nên phải tranh thủ mua hết những thứ cần mua.

Nhưng bị quản chế thế này thấy cũng vui vui nhỉ, nhìn gương mặt anh mỗi lần bất lực chịu thua mình cô lại thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.

Ra đến khu chợ sầm uất, người người chen chân nhau tranh thủ mua những món tươi ngon nhất.

Diệp Ấn nhìn trước ngó sau thấy không nơi đâu an toàn bèn nói nhỏ.

"Hay là chúng ta đi chỗ khác, ở trung tâm mua sắm cũng rất nhiều món để lựa chọn hơn nữa không đông đúc như ở đây."



Lý Viên Viên lắc đầu -"Không sao, ta chỉ mua vài món rồi về ngay, ở đây mới dễ lựa chọn."

Đang đứng ở quầy hàng chỉ thêu cô thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc, người đó xoay người bỏ đi.

"Giống Trần Điềm Nhiên vậy ta." Cô thì thầm rồi nhanh bước theo.

Đến ngã tư không biết người ấy đã đi hướng nào, chợt tay cô được ai đó nhét mảnh giấy nhỏ, nhìn xung quanh lại chẳng thấy ai đáng nghi.

"Phu nhân, người đừng đi chậm thôi ở đây nguy hiểm." Diệp Ẫn khó khăn lắm mới chen tới gần cô được, nếu không phái vì che giấu thân phận thì bay tới cho nhanh.

"Ta..." Lý Viên Viên định nói chuyện mình vừa thấy nhưng suy nghĩ chốc lát lại thôi -"Thấy ở đây có vài món trang sức đẹp nên mới đến xem thử."

Tay cô giấu nhẹm tờ giấy nhỏ vừa nhận được.

Diệp Ấn quan sát xung quanh, đâu đâu cũng toàn là người với người, đành hỏi nhỏ.

"Người đã mua đủ những thứ cần mua chưa ạ?"

Lý Viên Viên lắc đầu "Vẫn chưa, còn vài món nữa."

Diệp Ấn đón lấy đồ trên tay cô, áp sát theo bảo vệ, cứ cảm giác có người theo dõi nhưng chẳng tìm thấy ai khả nghi.

Trong góc tường.

"Xong chưa?"

Trần Điềm Nhiên hỏi người đối diện.

"Xong rồi, nhưng ngươi chắc cô ta sẽ đọc nó chứ?"

Trần Điềm Nhiên cười nhếch môi.

"Với tính hiếu kì của cô ta thì chắc chắn sẽ giấu và đọc nó."