Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 72: Sắp có tiểu chủ nhân




"Chỉ cần ngươi có thể đưa chúng ta sang nước láng giềng, cuộc sống sau này ta đảm bảo không bạc đãi ngươi."

Người áo đen bật cười "Sau khi ta giúp các người thoát khỏi đây ta sẽ rời đi, không cần ngươi bận tâm cuộc sống sau này của ta."

Trần Điềm Nhiên ngước mặt lên nhìn hắn.

"Cảm ơn ngươi."

*** Trở lại dinh thự Hoắc Thừa Ân.

Sau nhiều ngày tìm kiếm vẫn không chút tin tức, họ dường như đã bốc hơi mất.

"Chủ nhân, tiếp theo nên làm gì?"

Diệp Ẩn đứng phía sau cúi đầu lo lắng.

Hoắc Thừa Ân lắc đầu "Ta cũng không biết, tiếp tục tìm kiếm, kiểm tra chặt chẽ các lối thông thương."

"Từ hôm ấy nô đã kiểm tra rất gắt gao nhưng vẫn không tìm thấy điểm đáng nghi."

Diệp Ấn báo cáo, thấy chủ nhân day day thái dương có vẻ rất mệt mỏi nên không nói gì thêm.

"Vậy còn ngày cưới của người?" Lý Anh Kiệt đứng sau hỏi tới.

Hoắc Thừa Ân nhìn Lý Viên Viên đang ngồi trên sofa, cô mãi mê làm bánh nên chẳng chút để ý, anh thở dài.

"Đành phải dời lại tiếp."

Diệp Ấn ngập ngừng "Nhưng bụng của cô ấy..."

Hoắc Thừa Ân gật đầu "Ta biết nhưng ngày nào chưa bắt được hắn thì ngày ấy tất cả chúng ta đều nguy hiểm, ta không muốn hắn lợi dụng đám cưới này để phản kích.. haizzzz.. Đành để Viên Viên chịu thiệt thòi."

Sau khi dời về dinh thự Lý Viên Viên mỗi ngày đều mệt mỏi, ăn uống không vô lại còn hay nôn oẹ.

Bác sĩ đến khám liền báo ngay có hỷ, có lẽ là do lần làm chuyện tốt của Diệp Ấn và Lý Anh Kiệt.

Mặc dù tất cả rất vui vẻ vì sự xuất hiện của đứa bé như xung hỷ nhưng nó đến quá không đúng lúc.

Lý Viên Viên đứng dậy đi tới "Mọi người vẫn đang bàn kế sách sao? Sắc mặt khó coi quá đi à, ăn miếng bánh ngọt cho tinh thần thoải mái chút."



Biết dạo gần đây họ rất bận rộn cũng rất áp lực nhưng ai nấy cũng trưng ra bộ mặt này thì lấy đâu tinh thần chống chọi địch.

Diệp Ấn và Lý Anh Kiệt cúi đầu đi tới chỗ có dĩa bánh ngọt nhường địa bàn lại cho "lão đại và vợ" tâm tình.

"Anh nếm thử xem sao." Lý Viên Viên vui vẻ cầm một chiếc bánh "phu thê" đưa Hoắc Thừa Ân.

Chiếc bánh có lớp bột màu xanh trong suốt bên ngoài và nhân đậu bên trong, nhìn rất đẹp mắt.

Hoắc Thừa Ân cười vui vẻ ăn thử "Ngon lắm."

Anh khẽ vuốt mái tóc cô đầy cưng chiều.

"Em mới tìm hiểu để làm đó, đợi tới ngày cưới sẽ làm thật nhiều cho mọi người cùng thưởng thức." Lý Viên Viên cười tươi như hoa.

Hoắc Thừa Ân chợt khựng lại rồi cũng tiếp lời "Ừm, em muốn làm gì cũng được nhưng đừng quá sức kẻo mệt."

Cô vui vẻ gật đầu, kể từ ngày hôm ấy khúc mắc giữa hai người đã được gỡ, rào chắn đã được tháo và tình cảm đã được gắn kết.

Chẳng cần đối phương nói thêm lời giải thích dư thừa nào nữa.

Diệp Ấn nhìn hai người vui vẻ cũng vui theo bởi bản thân cũng sắp có thêm tiểu chủ nhân nhưng lòng lại ngập tràn bất an không kể xiết, cầm trên tay chiếc bánh ngọt nhưng lại thấy nó đắng chát buồn bã.

Vũ Thành bên ngoài chạy vào thở hồng hộc.

"Bánh ngon sao lại không mời anh?"

Lý Viên Viên vui vẻ đi tới bàn lấy một hộp đưa - "Đây là phần em dành riêng cho anh và bác, à mà chị Mỹ Lệ có tới đây cùng anh không?"

Cô ngó tới ngó lui vẫn không thấy có ai theo sau.

Chuyện là hôm giải phóng cả nước đã được thống nhất, chính quyền trở về tay Nam Triều, mọi hiểu lầm được xoá bỏ, Hoắc Thừa Ân chính thức được minh oan và công bố rộng khắp thiên hạ chiến công của anh, tuy nhiên danh xưng tổng đốc vẫn giữ lại dành riêng cho mình anh.

Tiếp theo đó là những tù nhân trước đây anh giam giữ đều trả họ về đúng với tước hiệu ban đầu, những binh lính trong quân đội ai muốn ở lại vẫn ở lại ai muốn về cưới vợ nuôi cá trồng thêm rau thì được cấp một số vốn để giải ngũ.

Cho nên quan hệ giữa họ đã trở về như lúc chưa từng xảy ra chuyện gì, mặc dù khi gặp Hoắc Thừa Ân cả Vũ Thành lẫn Vũ Tấn đều rất ngượng ngùng vì trước đó luôn xem anh là kẻ thù.

"Cô ấy nói không khoẻ nên không tới đây." Vũ Thành hơi mất tự nhiên khi nhắc đến Hoa Mỹ Lệ.



"Anh Thành à, không nên quá cứng nhắc, nên buông thì phải buông, nếu hiện tại anh không níu giữ thì tương lai sẽ hối hận cho xem." Lý Viên Viên thở dài, dù biết tình cảm anh ấy dành cho mình sâu đậm nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thứ rung động khác lạ nào.

Vũ Thành muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Vậy chuyện kết hôn của em thế nào?"

Lý Viên Viên cười tươi "Cũng chưa khẳng định được, hiện tại mọi người còn đang lo lắng về việc của Trần Cảnh Hâm."

Nghe đến đây Vũ Thành nhìn sang Hoắc Thừa Ân đăm chiêu bên cạnh.

"Cậu có thể nói chuyện riêng với tôi một chút được không?"

Hoắc Thừa Ân gật đầu, trước khi đi anh cúi xuống hôn lên trán cô khẽ dặn dò.

"Ngoan ở đây, an toàn của em và con là trên hết."

Bắt đầu thế nào không quan trọng, chỉ cần biết hiện tại trong mắt, trong tim và cả trong suy nghĩ của anh đều có cô là được.

Ra đến sân trống phía sau hậu viện.

Vũ Thành ngồi xuống ghế đá.

"Tôi muốn bàn bạc với cậu một chuyện."

Hoắc Thừa Ân ngồi xuống ghế đối diện.

"Cậu cứ nói."

"Trần Cảnh Hâm hiện tại không dễ tìm nhưng nếu hắn nghe tin hai người kết hôn chắc chắn sẽ tìm cách đến phá hoại."

Hoắc Thừa Ân nhíu chặt hàng mày, điều này là việc mà anh lao tâm bao lâu nay nếu không anh và Viên Viên đã có một đám cưới lớn nhất Nam Triều rồi.

"Cậu có chủ ý gì?"

Vũ Thành gật đầu.

"Tôi muốn lợi dụng đám cưới của cậu để dẫn dụ họ ra mặt."

"Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho Viên Viên." Hoắc Thừa Ân thở dài, kế sách nào anh cũng đã nghĩ ra nhưng chỉ có một điểm an toàn của Lý Viên Viên không được bảo đảm thì anh sẽ không làm liều.