Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 59: Âm mưu hiểm ác thế này cũng nghĩ ra được (H)




Trong một phòng khách sạn tầm trung, Lưu Hạo Thần mê man nằm trên giường, quần áo xộc xệch, gương mặt ửng đỏ, hơi rượu tản mát quanh người.

Âu Hào ngồi bên cạnh, ánh mắt mê muội nhìn người trên giường, bàn tay run rẩy vươn ra chạm vào gò má Lưu Hạo Thần.

Thật đẹp!

Bàn tay Âu Hào nhẹ nhàng mang theo sùng kính lướt đi trên gương mặt Hạo Thần, từ đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng mi đen dày thật dài, đến sống mũi cao thẳng rồi tới đôi môi hơi cong lên, đường viền môi thật nhạt, cẩn thận như đang chạm vào bảo vật quý giá nhất thế gian. Lưu Hạo Thần bình thường quá mức ngang tàng, bạo lực, chẳng khác nào một ác ma khiến người ta không dám khinh nhờn, nhưng hiện tại an ổn nằm đây giống như một thiên sứ gãy cánh, vừa đẹp đẽ vừa yếu ớt.

Âu Hào cảm thấy trái tim mình cũng run rẩy kịch liệt.

Cậu ta lần tay xuống cởi nút áo sơ mi của Lưu Hạo Thần.

Lưu Hạo Thần nhíu mày, khẽ cựa mình. Âu Hào vội vàng rụt tay về, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi ướt đẫm. Rốt cuộc cậu ta không có gan làm việc xấu.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Dương Huy gọi tới.

Ngày đầu tiên chuyển tới phòng Dự án, chính Dương Huy đã gọi điện cho Âu Hào. Nó nói với cậu ta rằng việc điều chuyển là do Vũ Hàn sắp xếp để đá cậu ta ra xa Lưu Hạo Thần. Lúc này Âu Hào mới ngã ngửa, thì ra sếp tổng của mình chính là Dương Vũ Hàn. Trước đó cậu ta chỉ nghĩ tên người giống nhau thôi, sếp tổng hẳn là một lão trung niên bệ vệ dạn dày kinh nghiệm thương trường mới phải, không nghĩ rằng Dương Vũ Hàn mới 30 tuổi đã có thể ngồi lên vị trí lãnh đạo của một công ty truyền thông lớn như Vạn Hoa.

Dương Huy hỏi Âu Hào rằng có muốn cướp lấy Lưu Hạo Thần hay không? Âu Hào lắc đầu cười khổ, nói rằng tính khí Lưu Hạo Thần rất ngang tàng, không phải nói muốn cướp là cướp được. Dương Huy cười phá lên, nói rằng Âu Hào đừng tự ti như vậy, nó biết ngoài Vũ Hàn ra thì Hạo Thần thân thiết với Âu Hào hơn cả. Bây giờ chỉ cần phá vỡ quan hệ của hai người kia, Âu Hào sẽ sớm đạt được điều mình muốn.

Dương Huy nói thêm rằng Vũ Hàn vốn là một kẻ lăng nhăng, tình nhân của anh nhiều không kể xiết, Hạo Thần cũng chỉ là một trong số đó thôi. Chẳng qua Vũ Hàn có một nguyên tắc bất di bất dịch, không cần quan tâm quá khứ nhân tình ra sao, nhưng một khi đã hẹn hò với anh thì tuyệt đối không được dây dưa với bất kì kẻ nào khác. Vậy nên, nếu như Hạo Thần lên giường với Âu Hào để cho Vũ Hàn biết, vậy là mối quan hệ này coi như xong rồi.

Kế hoạch của Dương Huy chính là sắp xếp cho Âu Hào về xem giải đua của Lưu Hạo Thần, nhân đó tiếp cận cậu, hai người sẽ phát sinh chuyện mà người lớn nào cũng biết. Dương Huy còn cẩn thận đưa cho Âu Hào một gói thuốc, vì biết với khả năng của cậu ta còn lâu mới có thể chuốc say được Lưu Hạo Thần.

Cũng may cho Âu Hào, Lưu Hạo Thần hôm nay tâm trạng không tốt, chỉ rầu rĩ uống rượu, lại nhất thời mất cảnh giác nên dễ dàng bị chuốc thuốc, bị Âu Hào mang về khách sạn mà Dương Huy đã chỉ định từ trước.



"Thế nào rồi?" Âu Hào vừa bắt máy, giọng thiếu niên lanh lảnh đã cất lên mang theo vẻ háo hức không giấu giiếm.

- Tôi... tôi... có lẽ không làm được đâu..

Một tiếng hừ lạnh từ bên kia truyền sang tỏ rõ sự khinh thường.

"Anh chỉ cần nằm yên và hưởng thụ, có gì mà không làm được?"

Âu Hào cúi đầu không nói. Đúng là lên giường với Lưu Hạo Thần là điều mà cậu ta luôn khao khát, nhưng là hai bên tình nguyện chứ không phải như thế này. Nghĩ tới việc sau khi tỉnh lại, Lưu Hạo Thần sẽ đập chết mình, Âu Hào không khỏi lạnh người sợ hãi.

"Hừ, vô dụng. May mà tôi đã lường trước được việc này. Anh mau đem anh ta sang phòng bên cạnh đi"

- Phòng bên cạnh? Bên đó có cái gì?

"Bảo anh làm gì thì làm đấy, đừng có hỏi nhiều. Tôi đã đảm bảo với anh là không làm hại tên họ Lưu đó rồi, tôi sẽ không nuốt lời, chuyện này đối với anh ta chỉ có lợi không có hại"

Thấy Âu Hào vẫn chần chừ, Dương Huy mất kiên nhẫn thúc giục.

"Mau lên đi, lát nữa thuốc phát tác, tên điên kia tỉnh dậy thì anh có muốn chạy cũng không được đâu"

Để chứng thực lời Dương Huy nói, Lưu Hạo Thần trên giường bắt đầu động đậy, sắc mặt càng đỏ hơn, hơi thở cũng thô trầm nặng nề.

Âu Hào cắn môi, cuối cùng vẫn là nghe lời Dương Huy, đưa Hạo Thần sang phòng bên cạnh.



Hóa ra sắp xếp của Dương Huy chính là thay thế Âu Hào bằng một người khác. Trên giường có sẵn một người đang ngủ, toàn thân trần trụi, chân tay bị trói vào thành giường, mở rộng chờ người tới xâm phạm.

Âu Hào bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, cậu ta hối hận rồi. Tại sao lại nghe lời Dương Huy cơ chứ? Nhưng đúng lúc này, từ ngoài cửa có hai người đàn ông cao lớn bặm trợn xông vào đỡ lấy Lưu Hạo Thần ném lên giường cùng người đang mê man kia, rồi kéo Âu Hào xềnh xệch ra ngoài, sau đó khóa cửa lại.

Âu Hào bị ném vào căn phòng cũ, cửa bên ngoài cũng bị khóa, mặc cho cậu ta đập cửa kêu gào cũng không ai ngó ngàng. Cuối cùng bất lực trượt dài xuống sàn, ôm đầu gối khóc nức nở.

Phòng bên cạnh, Lưu Hạo Thần đã tỉnh. Lập tức cậu cảm thấy trong người xuất hiện dị trạng, đầu óc mơ hồ nặng nề, máu nóng giần giật dưới da dường như dồn hết về phía hạ thân, vật giữa hai chân cũng dựng thẳng, cứng rắn.

Đệt, cậu bị chuốc thuốc rồi.

Lưu Hạo Thần đấm mạnh xuống giường, lảo đảo đứng dậy, chạy về phía cửa. Cửa này thế quái nào lại khóa ngoài? Cậu ngồi phịch xuống sàn, cởi khóa quần, móc thứ đang căng trướng đến đau nhức ra, kịch liệt tuốt lộng. Đầu óc càng lúc càng loạn, động tác trên tay cũng thô bạo hơn, nhưng thứ nóng rẫy trong lòng bàn tay chỉ càng ngày càng cứng rắn, đỏ tím sung huyết, không có dấu hiệu giải phóng.

Lúc này, Lưu Hạo Thần mới để ý đến người trên giường toàn thân trắng nõn trần trụi trông mới ngon lành làm sao. Cậu giống như dã thú lao tới, nhưng lại bị gương mặt người kia dọa cho tỉnh quá nửa.

Diệp Khả!

Mỹ nhân mê man nằm trên giường chính là Diệp phó tổng.

Đệt! Lưu Hạo Thần chửi ầm lên. Mặc dù cậu muốn đệt mười tám đời tổ tông nhà Diệp Khả nhưng cậu đếch bao giờ có ý định đệt gã. Dù đàn ông trên đời này có chết hết chỉ còn Diệp Khả và cậu thì cậu cũng giết luôn gã rồi sống cô độc đến chết chứ không bao giờ thèm chạm vào tên Khả ngu ngốc này.

Đệt mợ kẻ nào chơi xấu cậu đến mức này, quá dã man rồi!

Lưu Hạo Thần lăn xuống giường, hơi thở ngày càng hỗn loạn, ý chí cũng dần rút đi, chỉ có gậy thịt cứng rắn kêu gào muốn tìm một nơi ấm áp ẩm ướt để đâm vào. Lưu Hạo Thần giơ tay lên, cắn mạnh một cái, vết cắn sâu khiến bàn tay tứa máu. Đau đớn kéo lý trí của cậu thanh tỉnh một chút, không nhào lên giường làm cái việc có thể khiến bản thân mình cả đời hối hận. Cứ như vậy, Lưu Hạo Thần lăn lộn trên sàn vừa tự an ủi vừa cố giữ bản thân tỉnh táo.

Tới lúc cậu tưởng như kiệt sức, “thằng em” cũng sắp hỏng đến nơi thì cửa bị đạp tung ra. Lúc này mắt Lưu Hạo Thần đã nhòe nhoẹt mồ hôi cùng nước mắt, mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy một vóc dáng sừng sững to lớn như gấu hùng hổ bước vào.