Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 58: Tổng công cũng biết buồn




Ngày lại ngày trôi qua, chớp mắt Giải đua mùa thu đã tới. Sáng hôm đó, Dương Vũ Hàn lái xe đưa Lưu Hạo Thần tới trường đua. Trận thi đấu còn chưa bắt đầu nhưng trong trường đua đã cực kì náo nhiệt, phía ban tổ chức đã tới rất sớm để kiểm tra lại công tác chuẩn bị lần cuối cùng, các đội đua cũng tập trung xem xét lại máy móc trang thiết bị, chuẩn bị tinh thần cho giải đua xe lớn nhất khu vực này.

Lưu Hạo Thần nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm liền bảo Dương Vũ Hàn cứ đến công ty trước đi, còn lâu mới bắt đầu, dù sao anh cũng có vé VVIP rồi, không sợ bị ai tranh chỗ cả. Thế nhưng Dương Vũ Hàn chỉ mỉm cười nói rằng Hạo Thần của anh mặc đồng phục đua xe cực kì mê người, anh không muốn bỏ lỡ một giây nào để ngắm cậu cả. Lưu Hạo Thần nghe lời nói giỡn của Dương Vũ Hàn chỉ nhếch môi phun ra hai chữ "Biến thái". Dương Vũ Hàn bật cười nói "Anh chỉ biến thái với mình em". Nói rồi cúi đầu hôn chụt một cái lên đôi môi cong cong của người yêu.

- Bình tĩnh - Dương Vũ Hàn tựa trán mình vào trán Lưu Hạo Thần\, gió thu se lạnh thổi rối mái tóc của hai người\, bàn tay anh thật ấm nắm lấy tay cậu - Hạo Thần của anh nhất định sẽ chiến thắng.

Hơi ấm từ lòng bàn tay len lỏi đến tận tim, Lưu Hạo Thần ngẩng đầu trao cho Dương Vũ Hàn một nụ hôn thật dài, thật ngọt.

- Đây là nụ hôn may mắn của em - Cậu nháy mắt nói.

Dương Vũ Hàn chu môi:

- Anh còn nhiều may mắn lắm nè\, lấy thêm đi.

Hai người bật cười rồi nhìn nhau tình tình tứ tứ, quần chúng bốn xung quanh chỉ biết cúi đầu giả bộ mắt điếc tai ngơ, thứ ánh sánh ái tình mê muội kia quá chói mắt, chúng tôi từ chối nhìn.

Sau một hồi dây dưa, Lưu Hạo Thần cũng tạm biệt Dương Vũ Hàn đi vào khu vực chuẩn bị. Anh nhìn theo cậu cho tới khi bóng lưng thẳng tắp khuất sau khúc quanh của đường hầm, mới tiến tới khu VVIP.

Tới giờ thi đấu, Lưu Hạo Thần mặc đồng phục xanh dương trang bị bảo hộ đầy đủ cùng các tay đua khác tiến tới khu vực xuất phát. Cậu vô thức nhìn lên khu VVIP tìm kiếm Dương Vũ Hàn nhưng lại không thấy anh đâu. Lưu Hạo Thần chột dạ, cậu dáo dác tìm kiếm nhưng giữa biển người cuồn cuộn không thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc.

Hiệu lệnh vang lên, Lưu Hạo Thần rời tầm mắt, đứng vào vạch xuất phát.

"Em nhất định sẽ chiến thắng" Tiếng Dương Vũ Hàn văng vẳng trong đầu lấn át mọi tiếng reo hò náo nhiệt bốn xung quanh, Lưu Hạo Thần dằn xuống cảm giác hoang mang mất mát, trong đôi mắt lóe lên ngọn lửa nhiệt huyết chỉ còn đường đua dài trước mặt.

Sau một ngày thi đấu, cuộc đua cam go cuối cùng cũng kết thúc, Lưu Hạo Thần thuận lợi vượt qua hàng loạt đối thủ để đoạt cúp Quán quân trong tiếng hò reo dậy sóng của người hâm mộ cùng đồng đội. Cậu đứng giữa tiếng tung hô của mọi người, kiêu hãnh nâng cao chiếc cúp mà mình mơ ước bấy lâu, nở nụ cười rạng rỡ.



Từ trong đám đông, một bóng dáng quen thuộc đi tới, trên tay ôm một bó hoa thật lớn tiến lại gần Lưu Hạo Thần. Người đó không giấu nổi vẻ kích động, còn vui mừng hơn cả cậu:

- Anh Thần\, anh tuyệt quá! Chúc mừng anh!

Lưu Hạo Thần đón lấy bó hoa của Âu Hào, tươi cười nói một tiếng cảm ơn. Âu Hào lại nhìn quanh, chẳng biết vô tình hay cố ý hỏi:

- Hôm nay Dương Vũ Hàn không đến?

Lưu Hạo Thần lắc đầu rồi vội vàng tiến về phòng thay đồ, suốt cuộc đua cậu không được phép sử dụng điện thoại để tránh phân tâm, cũng không biết Dương Vũ Hàn có liên lạc gì với cậu không, liệu anh có xảy ra chuyện gì bất trắc? Lưu Hạo Thần cố xua đi những suy nghĩ không hay, bước chân cũng gấp gáp hơn.

Tới khi mở điện thoại lên, quả nhiên là rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Vũ Hàn cùng một loạt tin nhắn.

"Dương Huy cấp cứu, anh phải vào viện gấp, lát anh sẽ tới xem em thi đấu"

"Dương Huy bị ngộ độc, phải đợi rửa ruột rồi truyền nước, khi nào xong anh sẽ tới"

"Dương Huy không còn nguy hiểm nữa rồi nhưng thằng bé còn mệt, anh phải ở bên theo dõi thêm.

Tin nhắn gần đây nhất chỉ vỏn vẹn mấy chữ

"Hạo Thần, xin lỗi"

Lưu Hạo Thần buông điện thoại trong tay, cả cơ thể căng cứng tràn đầy năng lượng sau cuộc đua vừa rồi trong phút chốc rút sạch đi, cậu mỏi mệt ngửa người ra ghế.

An nguy của người thân đương nhiên quan trọng hơn việc cổ vũ cho tình nhân, đạo lý này Lưu Hạo Thần hiểu, nếu đổi lại là cậu trong tình huống này cũng sẽ lựa chọn giống Vũ Hàn mà thôi. Có điều, thấu hiểu là một chuyện, vui vẻ chấp nhận lại là chuyện khác. Lưu Hạo Thần đã luôn mơ về chiếc cup vô địch đầu tiên trong đời và chia sẻ nó cùng người mà cậu yêu nhất. Cậu đã tưởng tượng ra rằng người cậu yêu sẽ vội vàng chạy xuống khỏi khán đài, mặc kệ hình tượng của mình, chen chúc giữa đám đông để xông tới bên cậu, ôm chầm lấy cậu, đầy tự hào mà nói rằng.



"Anh đã xem em thi đấu, em làm tốt lắm"

Tiếc là trời chẳng chiều lòng người, cảm giác trống rỗng cùng tủi thân cực kì khó chịu dâng lên trong lòng Hạo Thần khiến niềm hân hoan chiến thắng của cậu tự dưng lại mỏng manh như tơ trời.

- Hạo Thần\, tối nay phải ăn mừng lớn chứ?

Cả đội đua kéo vào phòng thay đồ, phút chốc không khí trở nên tưng bừng phấn khởi, nhưng Lưu Hạo Thần chỉ uể oải lắc đầu.

- Để hôm khác đi\, hôm nay em không được khỏe.

Vu Bằng ái ngại nhìn cậu em cùng đội. Hôm nay cậu lạ quá, bình thường nghe tới liên hoan nhậu nhẹt là mắt thằng bé sáng rực rỡ, lúc nào cũng hừng hực khí thế, vậy mà vừa đoạt cup xong lại trông chán chường như vậy? Hắn lo lắng hỏi:

- Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?

- Không cần\, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi. - Lưu Hạo Thần cố gắng tỏ ra tươi tỉnh\, cao giọng - Hẹn anh em hôm sau nhé\, các anh em cứ thoải mái chọn chỗ đi\, em mời!

Nghe cậu nói vậy, không khí lại phấn khởi như ban đầu, mọi người hăng hái đưa ra những nhà hàng nổi danh nhất, mưu đồ ăn cho thằng em út của đội sạt nghiệp.

Giữa đám người ầm ĩ, Lưu Hạo Thần lẳng lặng ra về.

Ra tới cổng, cậu không ngờ Âu Hào vẫn đứng đợi, dưới ánh nắng chiều tà cuối thu, gương mặt cậu ta ửng hồng, ánh mắt trong văn vắt.

- Anh Thần\, anh giành chức Quán quân rồi\, có muốn khao em một bữa không?

Và Lưu Hạo Thần gật đầu.